Chung quanh lôi đài một mảnh yên tĩnh, hai trọng tài đều kђเếק sợ, hơn nữa ngày mới nhớ tới phải phán định thắng thua, tìm người nâng người thua vị thắng liên tiếp 11 trận kia xuống.
"Đó là linh thuật gì? Lại có thể phá được phòng ngự của Thánh Tượng, đó chính là lực phòng ngự 70 điểm!"
"Là một kích tất sát! Loại linh thuật này hiếm thấy, gặp may, vậy mà lại để cho nàng ta gặp được."
"Xác suất của loại linh thuật này cũng không cao. Có rất ít người tu luyện linh thuật như vậy."
Triệu Hoán Sư có kiến thức một chút đã nhìn ra rất nhanh, Bạch Vũ sờ sờ Tiểu Bạch tranh công, ném cho nó một miếng thức ăn.
Cũng không phải là Tiểu Bạch gặp may, Phách Thiên Liệt tầng thứ 4, xác suất một kích tất sát không hề thấp, đã đạt tới 20%, cùng lắm một lần không được thì dùng vài lần, dù sao con voi kia cũng vẫn ở đây, cuối cùng cũng sẽ bị chưởng ૮ɦếƭ.
Kế tiếp, Bạch Vũ lại đấu ba trận, thắng liên tiếp 14 trận, oanh động toàn trường.
Phải biết rằng các vị trọng tài đã bắt đầu đặt tuyển thủ thắng liên tiếp vào tỷ thí cùng một chỗ, rất nhiều người thắng liên tiếp đều kết thúc, ghi chép thắng liên tiếp của lôi đài khác tối đa cũng chỉ là 12 trận, mà Bạch Vũ chỉ thiếu một chút là có thể hoàn thành 15 trận thắng liên tiếp, chắc chắn có thể tiến vào Thần Vực rồi.
Không thể tưởng tượng được người đầu tiên hoàn thành thắng liên tiếp 15 trận lại là một Linh Sư, điều này làm cho không ít Linh Chủ đỉnh cấp cảm thấy trên mặt không có ánh sáng. Nhưng bọn họ không thừa nhận cũng không được, Bạch Vũ thật sự rất lợi hại.
Ba con Triệu Hoán Thú, theo thứ tự là hệ Kim, hệ Mộc, hệ Hỏa, Triệu Hoán Sư tam hệ cũng không thấy nhiều, mà rất có thể tư chất Triệu Hoán Thú của nàng là mãn tư chất.
Nếu ba con đều là mãn tư chất, vậy thì đó là thiên tài nghịch thiên bao nhiêu đây!
"Trận tiếp theo, Bạch Vũ đánh với Nam Môn Tĩnh." Trọng tài Ám Dạ Đế Quốc ngầm buồn rầu tuyên bố.
Bạch Vũ sửng sốt, mới biết được Nam Môn Tĩnh cùng một lôi đài với nàng, lúc trước vẫn không chú ý. thichtruyen.vn – V.O. Không phải nàng cố ý coi thường Nam Môn Tĩnh, thật sự là cao thủ trên mỗi lôi đài đều có rất nhiều, khiến nàng thấy chẳng hề vui sướng.
Bạch Vũ ôm Trảm Nguyệt đi lên lôi đài, liền nhìn thấy Nam Môn Tĩnh với vẻ mặt ngạo nghễ đi tới, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Bạch Vũ.
"Ngươi thắng mấy trận?" Bạch Vũ hỏi giống như nói chuyện phiếm.
"Ta đã thắng chín trận liên tiếp, chưa một lần thua."
"Nếu như vậy, chúng ta cũng không cần đánh, ngươi để cho ta thắng đi." Bạch Vũ nhún nhún vai, nói vô cùng thẳng thắn.
Nam Môn Tĩnh lập tức nổi giận, nổi trận lôi đình quát: "Dựa vào cái gì!? Ngươi có Thánh Quân làm chỗ dựa thì ta nên nhường cho ngươi?"
Bạch Vũ sửng sốt một lúc: "Ngươi phản ứng lớn như vậy làm gì? Chúng ta đều là vì Ám Dạ Đế Quốc, không phải nên nhường một chút sao?"
Lúc hai trọng tài sắp xếp đối thủ đều đã cố gắng sắp xếp người ở hai bên làm đối thủ, rất ít khi sắp xếp tuyển thủ tỷ thí đến từ cùng một thế lực.
Nhưng nếu thật sự không khéo gặp phải, chắc chắn sẽ không liều đến ngươi ૮ɦếƭ ta sống, mà là nếu có thể không đánh thì sẽ không đánh, nếu ai thua tương đối nhiều, chắc chắn một bên khác sẽ nhường một chút.
Mọi người định ra ước định như vậy, trên cơ bản đều đã phải làm như vậy, yêu cầu của Bạch Vũ vô cùng bình thường.
Nam Môn Tĩnh phát hỏa xong cũng nghĩ tới, lạnh nhạt nói: "Ta không thể chủ động chịu thua, hay là đấu một lần đi."
Bạch Vũ nhún nhún vai: "Ta đây chịu thua là được." Nhiều người Ám Dạ Đế Quốc tiến vào liền nhiều thêm một phần trợ lực, không cần thiết phải tranh thắng thua với người trong nhà, dù sao cho dù nàng thua một trận cũng chắc chắn có thể tiến vào Thần Vực.
Nàng ôm Trảm Nguyệt, xoay người liền chuẩn bị đi xuống lôi đài.
Nam Môn Tĩnh nhìn chằm chằm bóng lưng Bạch Vũ, mặt lập tức đỏ lên, hoàn toàn không có niềm vui chiến thắng, nàng ta chỉ cảm thấy sỉ nhục.
Nàng ta đường đường là một Linh Chủ cấp đỉnh, thiên tài có thực lực cực mạnh được Ám Dạ Đế Quốc công nhận, vậy mà lại để một Linh Sư nhường? Đúng là chuyện cười!
"Ta không cần ngươi nhường, đánh một trận với ta đi!" Nam Môn Tĩnh vung đánh qua một đạo hỏa diễm.
Trảm Nguyệt mạnh mẽ thoát ra từ trong lòng Bạch Vũ, cản ngọn lửa.
Bạch Vũ dừng bước lại, bỗng nhiên xoay người, đôi mắt giống như ngôi sao sáng ngời lạnh lẽo nhìn chằm chằm Nam Môn Tĩnh: "Ngươi muốn ૮ɦếƭ như vậy sao?"
"Cái gì?" Nam Môn Tĩnh bị ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm, trong lòng sợ hãi, nằm mơ cũng thật không ngờ Bạch Vũ lại có thể nói ra lời nói như vậy.
Ấn tượng của nàng ta đối với Bạch Vũ chính là một tiểu nữ sinh, được Thánh Quân bảo vệ kín không một kẽ hở, có chút thiên tư, lại không có đầu óc gì, hoàn toàn là một con ngốc bạch ngọt (ý chỉ vẻ đẹp dịu dàng, ngây thơ) không có một chút tâm cơ.
Nhưng con ngốc bạch ngọt lại có ánh mắt như vậy, có thể nói ra lời nói như vậy sao?
Có vẻ cộng thêm lần này nữa thì nàng ta cũng chỉ từng gặp Bạch Vũ hai lần, cho nên thật ra ấn tượng của nàng ta đối với Bạch Vũ không hề đúng?
Nàng ta rõ ràng tức giận, gọi Triệu Hoán Thú của bản thân ra, một con hệ Thổ, một con hệ Hỏa, một con hệ Kim, Triệu Hoán Sư tam hệ, ba con đều là tư chất cực phẩm. Nếu Bạch Vũ dám làm lớn, vậy thì đến đây đi.
Nàng ta đường đường là Linh Chủ cấp đỉnh tam hệ, làm thế nào cũng sẽ không thua, vừa vặn đúng lúc nàng ta đường đường chính chính kết thúc thắng liên tiếp của Bạch Vũ.
Bạch Vũ cười lạnh lùng, chẳng muốn so đo với nàng ta, không chút để ý vung tay lên.
Mặt Nam Môn Tĩnh đen lại, không phải sắc mặt không tốt, mà là đen thật sự, cả khuôn mặt tím đen, một bộ giống như trúng độc.
"Ngươi, ngươi đã làm gì?" Nam Môn Tĩnh chỉ vào nàng, dưới chân không ổn định, một tiếng "bùm" vang lên, ngã quỵ trên đất, ba con Triệu Hoán Thú còn chưa ra tay liền biến mất toàn bộ.
Toàn trường yên lặng, trên mặt đều là ba vạch đen, còn có thể như vậy? Tiện tay hạ chút độc, khiến cho Nam Môn Tĩnh ngay cả cơ hội ra tay cũng không có, thắng cũng quá đơn giản rồi. Đúng là cho dù nói như thế nào thì Nam Môn Tĩnh cũng không trốn đi, tuy nói hạ độc không đủ quang minh chính đại, nhưng thua chính là thua, không thể lấy cớ.
"Trọng tài, có thể tuyên bố thắng thua chưa?" Bạch Vũ nhắc nhở.
Hai trọng tài phục hồi tinh thần lại, lập tức tuyên bố Bạch Vũ thắng liên tiếp 15 trận, trở thành tuyển thủ đầu tiên chắc chắn tiến vào Thần Vực.
Không biết ly rượu trong tay Thượng Quan Vân Trần nát từ lúc nào, nhìn chằm chằm Bạch Vũ đi xuống lôi đài, vẻ mặt phức tạp. Dường như Bạch Vũ này không quá giống với trong ấn tượng của hắn ta. Trước kia Bạch Vũ không có thủ đoạn như vậy.
Nàng luôn luôn nghĩ đến chỗ tốt của người khác, luôn luôn không coi sự bức ép của người khác ra gì, không có bất kỳ ý kiến gì đối với phụ thân bất công của nàng, đối với Ngọc Ưu Liên và hắn ta nắm giữ Sáng Thế Thần Điện, ngoại trừ khi chạm đến điểm mấu chốt của nàng, nếu không nàng rất ít khi cường thế.
Bây giờ nàng đã không còn nhường nhịn, cho mặt mũi lại còn không thức thời thì sẽ dạy dỗ một trận.
Đây là lần đầu tiên hắn ta bắt gặp Bạch Vũ phô trương, tùy ý, ngạo nghễ và cường thế như vậy, tựa như một ngôi sao bị mây đen che đậy vươn ra che đi khói mù, tỏa ra ánh sáng lóng lánh, rực rỡ, cả bầu trời sao lấp lánh, khiến cho người ta không thể chuyển dời ánh mắt.
Bạch Vũ như vậy thật đúng là khiến cho người ta động tâm!
Thượng Quan Vân Trần ném những mảnh vỡ trong tay, nhìn về phía Dạ Quân Mạc, lại không biết từ khi nào đã không nhìn thấy Dạ Quân Mạc nữa.
Sau khi Bạch Vũ rời khỏi lôi đài, Nam Môn Tư cuống quít chạy tới từ lôi đài số sáu, đỡ tỷ tỷ của mình xuống lôi đài.
"Vực Chủ Bạch Vũ, nếu đã phân thắng thua, có thể cho tỷ tỷ ta thuốc giải không?" Vẻ mặt Nam Môn Tư nghiêm nghị gọi Bạch Vũ lại, giọng điệu bình tĩnh, không có bất kỳ vẻ tức giận gì.
Ánh mắt Bạch Vũ lóe lên, nàng dùng cách hạ độc để thắng Nam Môn Tĩnh, vậy mà làm muội muội lại hoàn toàn không hề tức giận? Là mối quan hệ với Nam Môn Tĩnh không tốt, hay là giả bộ? Nếu là giả bộ, có thể khiến cho người ta không nhìn ra được một chút nào, lòng dạ cũng đủ sâu.
Bạch Vũ phất tay, Tịnh Nguyệt rơi xuống người Nam Môn Tĩnh, lập tức giải được độc trên người Nam Môn Tĩnh.
Vẻ mặt Nam Môn Tư thả lỏng, thản nhiên gật đầu: "Đa tạ."
"Tạ nàng ta làm gì? Nàng ta vậy mà hạ độc ta, vô liêm sỉ!" Nam Môn Tĩnh đã tỉnh lại, giận tím mặt, một tay đẩy Nam Môn Tư ra, đôi mắt trừng Bạch Vũ muốn phun ra lửa.
Bạch Vũ xoay người rời đi, dù sao nàng cũng đã chắc chắn tiến vào Thần Vực, cuộc tỷ thí còn lại đã không có liên quan gì tới nàng nữa.
Nàng đến lôi đài số năm quan sát biểu hiện của Tử Như, đúng lúc Tử Như đang tỷ thí ở trên lôi đài.
Chiến tích trước mắt tương đối tốt, chín thắng hai thua, Tử Như cương quyết dùng thực lực của chính mình để tỷ thí, không đến phút cuối không dùng thuốc độc, thật ra đối thủ mà Tử Như đánh không thắng đều đã hoàn toàn bị Tử Như lặng lẽ dùng thuốc độc giải quyết rồi.
Hai trận thua là do thực lực chênh lệch quá lớn, ngay cả dùng thuốc độc cũng không kịp thì đã bị đánh bại.
"Cứ duy trì liên tục chiến tích này, hẳn là có thể đạt được tư cách tiến vào Thần Vực." Bạch Vũ nhìn lên Tử Như kiên cường ở trên lôi đài, yên lặng suy nghĩ.
Cho dù nói như thế nào, Tử Như cũng là Triệu Hoán Sư song hệ, có thể được xưng là thiếu nữ thiên tài ở Đại lục Thanh Mộc, cho dù là thực lực hay là thiên phú cũng đều nổi bật xuất chúng.
"Nàng chọn người, cũng không tệ." Giọng nói trầm thấp tà mị của Dạ Quân Mạc truyền vào lỗ tai nàng.
Bạch Vũ hoảng sợ, xoay đầu, không biết Dạ Quân Mạc đến bên cạnh nàng từ lúc nào, khó trách nàng cảm thấy chung quanh đột nhiên thiếu đi không ít người, thì ra đều là hàn ý lạnh buốt trên người Dạ Quân Mạc dọa chạy.
"Sao chàng biết?" Bạch Vũ tò mò hỏi.
"Thuốc độc nàng cho đủ để độc ૮ɦếƭ mọi người trên một lôi đài."
"..." Đó là lý do mà thuốc độc thật sự là thần khí? Ta nên vui mừng vì thi đấu tuyển chọn cho phép sử dụng thuốc độc hả?
Nàng phục hồi tinh thần lại: "Không phải chàng nên ở phía trên xem sao? Sao lại chạy xuống đây rồi?"
"Ta xem nàng là đủ rồi, không cần xem người khác." Vẻ mặt Dạ Quân Mạc thâm trầm nhìn Bạch Vũ, trong mắt phản chiếu dung nhan khuynh thế của nàng.
Bạch Vũ không nói gì, 乃úng trán hắn một cái: "Chàng bày ra bộ dạng luyến tiếc ta làm gì? Ta muốn vào Thần Vực, cũng không phải không còn gặp mặt nữa."
"Nàng vào Thần Vực thì ít nhất năm tháng sẽ không gặp ta." Dạ Quân Mạc đen mặt, cắn răng nói.
"Ơ..." Bạch Vũ quên vụ này, nhìn thấy đầy rẫy ai oán trong mắt Dạ Quân Mạc, nhanh chóng ôm lấy thắt lưng của hắn nói: "Nhưng chàng có thể nhìn thấy ta từ bên ngoài, không phải rất tốt sao? Chàng không cần phải chịu nỗi khổ tương tư."
"Nhìn thấy nhưng không chạm vào được lại càng khổ." Dạ Quân Mạc trịnh trọng nói.
Mặt Bạch Vũ hơi hơi đỏ, đôi môi nõn nà, hồng hào đến gần bên tai Dạ Quân Mạc, nói nhỏ: "Ta sẽ trở về an toàn, ta biết chàng luôn luôn nhìn ta, ta sẽ nhớ chàng."
Đáy mắt Dạ Quân Mạc hiện lên như ánh sáng như những vì sao quanh ánh trăng, cúi đầu bỗng chốc hôn lên môi của nàng: "Hãy nhớ đến Bách Bảo Lâu thăng cấp, không cần phải xen vào những chỗ khác? Bên ngoài Bách Bảo Lâu đã bị mở ra, nhưng từ đầu đến cuối bên trong vẫn luôn đóng chặt, chỉ có nàng mới có thể mở ra, nàng tiến vào bên trong là có thể bế quan an toàn."
"Ừm, ta biết." Bạch Vũ cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm thoáng hiện lên kiên quyết, ta sẽ đến Bách Bảo Lâu, Tháp Thiên Ky cũng phải đến. Ta sẽ giúp chàng lấy lại trái tim của chàng!
Thi đấu tuyển chọn kết thúc cực kỳ nhanh, số lượng 80 người trong đám Linh Sư được chọn ra lần này cao hơn mấy lần trước kia.
Tử Như, Tư Minh và Công Tôn Ưởng vô cùng cố gắng tiến vào mười người đứng đầu trên mỗi lôi đài, miễn cưỡng đạt được tư cách tiến vào Thần Vực, có lẽ thuận lợi nhất chính là Trưởng lão Phục Mãn, ông đang buồn bực vì trở thành tuyển thủ lớn tuổi nhất được chọn ra trong lần thi đấu tuyển chọn lần này.
Chọn ra toàn bộ 80 người, Sáng Thế Thần Điện 48 người, Ám Dạ Đế Quốc 32 người. Có mười người có thể tiến vào từng cổng vào ở mỗi Đại lục, người có tư cách tiến vào Thần Vực rất nhanh đã được từng thế lực dẫn đến mỗi Đại lục khác nhau.
Bạch Vũ và Phục Mãn, Tử Như, Tư Minh, Công Tôn Ưởng thì ở lại Đại lục Hiên Thổ, mười người tiến vào Đại lục Hiên Thổ được phân đều hai bên, Ám Dạ Đế Quốc và Sáng Thế Thần Điện, mỗi bên năm người.
Khoảng thời gian thi đấu tuyển chọn tương đối chuẩn, mọi người nghỉ ngơi xong, vừa đến đúng lúc từng người vào cổng, cổng vào trên không của Thần Vực ở Bát Đại Thế Giới đã hiện ra rồi.
Dạ Quân Mạc và Thượng Quan Vân Trần đều không đi, liền ở lại chỗ này, tự mình tiễn người đi vào.
Đương nhiên người có thể được bọn họ tự mình đưa vào chính là đệ tử hai bên coi trọng nhất. Bạch Vũ không khỏi quan sát năm người ở đối diện.
Trong đó có một người chính là thiếu niên tóc xanh đánh cùng với Bạch Vũ, tên là Luật Viên Kiệt. Đội trưởng là ca ca của hắn ta, Luật Viên Giang, cũng có màu tóc xanh y hệt, tính tình nghiêm túc hơn so với Luật Viên Kiệt, trong thời gian chờ cổng vào mở ra, một chút biểu cảm cũng không có.
Bạch Vũ nhìn một lúc lâu đến mức nghi ngờ Luật Viên Giang có phải là một tên mặt than (ý nói kiểu gương mặt bị tê liệt, không hề có biểu cảm) hay không, chỉ có một vẻ mặt này.
"Không được nhìn." Dạ Quân Mạc nhẹ nhàng nhéo cái mũi nhỏ của Bạch Vũ.
Bạch Vũ phục hồi tinh thần lại, cau mày: "Vì sao?"
"Không được nhìn nam nhân khác."
"..." Khóe miệng Bạch Vũ giật giật: "Cổng vào mở ra rồi hả?"
"Ừ, đã ném tám tòa kiến trúc vào. Thần vực giống như trước đây, không chút khách sáo, nuốt toàn bộ." Dạ Quân Mạc nhéo nhéo tay nàng: "Nhưng ta không biết sau khi nàng tiến vào Thần Vực sẽ có thể có phản ứng gì hay không, có thể khác trước kia hay không. Sau khi nàng vào phải ngàn vạn cẩn thận, bên trong không thể truyền âm ngàn dặm được, ta không thể liên lạc được với nàng."
"Không cần lo lắng cho ta, không gian này là của ta, không ai càng quen thuộc nó hơn ta." Ngược lại, Bạch Vũ cầm tay hắn, dẫn theo đám người Tử Như nhảy vào cổng vào.
Bạch Vũ chỉ cảm thấy trước mặt chợt lóe lên ánh sáng trắng, năm người bọn họ liền rơi vào trong một khu rừng nhỏ. Đám người Luật Viên Giang lại biến mất, rõ ràng không rơi xuống cùng một chỗ với bọn họ.
Bạch Vũ nhẹ nhàng thở ra, nếu vừa vào tới liền đấu với đội ngũ cực mạnh của Sáng Thế Thần Điện, cho dù có thể chạy trốn cũng chắc chắn sẽ phải hao binh tổn tướng. May mà Thần Vực yên lặng ném năm người trong đội bọn họ đến cùng một chỗ, năm người bọn họ không bị tách ra.
"Đây là đâu?" Tử Như vẫn nhìn ngắm chung quanh, cảnh giác gọi Hồng Nguyên Phi Yến ra, tuần tra bốn phía.
"Hẳn là ở bên ngoài Thần Vực." Bạch Vũ bĩu môi. Dựa theo trí nhớ của nàng, nơi này là khu vực sát biên giới Thần Vực nhất, trước kia nàng cũng chưa từng đến nhìn thử nơi này.
So với dải đất trung tâm, nơi này có linh khí loãng, không có bất kỳ dược liệu và mãnh thú gì đáng giá để nàng chú ý, vậy thì nàng tới nơi này để làm gì chứ?
"Nhanh nhìn kìa, là linh quả 500 năm, cả một cây đều là linh quả 500 năm!" Tư Minh ngạc nhiên chỉ vào cây linh quả bên cạnh.
"Còn có Thất Tinh Linh Chi, ít nhất 600 năm." Công Tôn Ưởng phẩy bụi cỏ, trong mắt cũng phát ra ánh sáng.
Phục Mãn cũng vui tươi hớn hở cầm một gốc cây giống như cỏ dại: "Hiếm thấy, nơi này lại có Du Linh Thảo! Không hổ là Thần Vực, nơi nơi đều là bảo bối!"
Bạch Vũ che mặt, được rồi, thì ra mảnh đất sát biên giới mà nàng khinh thường cũng có rất nhiều dược liệu, tuy nhiên niên đại có vẻ thấp.
Ầm - - -
Một trận tiếng vang tựa như sấm rền vang vọng nơi phía chân trời, bỗng nhiên trên bầu trời xuất hiện một cánh cửa khổng lồ. Ánh vàng rực rỡ, giống như mặt trời phát ra ánh sáng hừng hực.
Cùng lúc đó, không biết từ lúc nào trong tay Bạch Vũ đã xuất hiện một thanh chìa khóa màu xám.
Đám người Tử Như, mỗi người cũng có một cái.
"Chìa khóa này là có ý gì? Chẳng lẽ là dùng để mở cánh cửa trên trời kia ra?" Tử Như hơi nhíu mày, nhìn lên cánh cửa to lớn vàng son lộng lẫy trên bầu trời.
"Đúng, nhưng cũng không phải." Bạch Vũ ngắm nghía thanh chìa khóa nhẹ bay bay: "Bây giờ, có thể thanh chìa khóa này cũng không mở ra cánh cửa kia được."
"Ý của Vực Chủ là cần thăng cấp chìa khóa này?" Phục Mãn nghiên cứu chìa khóa trong tay giống như nghiên cứu bảo bối, để sát dưới mắt cẩn thận nhìn.
Bỗng nhiên, Du Linh Thảo ông cầm trên tay đã không còn thấy nữa, chìa khóa lại hiện lên một đạo kim quang, trên mặt kim khí màu xám xuất hiện một chút kim sắc (màu vàng) chỉ bằng cỡ cây kim, nhưng nó ở trên mặt màu xám lại vô cùng dễ nhận ra.
"Đây là!" Mấy người vây lại đây, ánh mắt tỏa sáng, một chút kim sắc này hẳn là biểu hiện của thăng cấp, nói cách khác, chìa khóa có thể hấp thu những dược liệu này để thăng cấp. Đợi đến lúc hoàn thành thăng cấp hẳn là có thể mở ra cánh cửa kiêu ngạo trên bầu trời kia?
Bọn họ dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được cánh cửa chính ở chỗ kia mới đúng là cổng vào trung tâm Thần Vực, cánh cổng mở ra kỳ ngộ chân chính.
"Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta nhanh chóng hái dược liệu thôi! Dược liệu ở đây còn nhiều mà, chắc chắn vơ vét hết tất cả từng mảng lớn, mảng lớn này là đủ rồi. Chúng ta phải làm nhanh một chút, nói không chừng có thể thăng cấp chìa khóa xong trước người khác, sau đó chúng ta có thể là người đầu tiên vào cửa chính..." Tư Minh hăng hái liến thoắng không ngừng, lại tái phát tật xấu nói nhiều.
Đám người Tử Như không đợi Tư Minh nói xong mà đã bắt đầu làm việc rồi. Chìa khóa thật sự vô cùng thích hấp thu những thứ dược liệu này, tất cả dược liệu bọn họ lấy được đều bị hấp thu hết sạch trong chớp mắt, để tăng nhanh tiến độ, mấy người dứt khoát thả Triệu Hoán Thú ra hái dược liệu.
Hành động của Triệu Hoán Thú nhanh hơn bọn họ, tùy tiện dùng một linh thuật là đã nhổ tận gốc từng mảnh, từng mảnh dược liệu, rất nhiều rất nhiều trái cây rơi đầy đất.
Bạch Vũ cũng thử hấp thu một chút, nhưng nàng hấp thu cả cây Linh quả, kim sắc trên chìa khóa vẫn chỉ có một chút xíu.
Cả cây, trên trăm quả Linh quả 500 năm, vậy mà chỉ có thể thăng cấp một chút như vậy, vậy cũng quá ít rồi, cho dù nhổ sạch sẽ cả rừng cây, có lẽ cũng không đủ để thăng cấp một cái chìa khóa, không thể tiếp tục như vậy được.
Nàng đang cau mày, bỗng nhiên Trảm Nguyệt cọ cọ chân nàng, nhắm hướng Đông bên cạnh kêu vài tiếng "Meo meo".
"Ngươi nói bên kia có thứ tốt? Có thể giúp nhanh chóng thăng cấp?" Bạch Vũ tò mò đi qua cánh rừng bên kia.
Sau đó, một con Thanh Trúc Xà cấp 5 liền chui ra như tia chớp từ trong cành lá của thảm cỏ xanh, mở mồm to như bồn máu ra, trực tiếp nhắm vào cổ Bạch Vũ.Xì xoạt - -
Trảm Nguyệt nhảy bổ lên, móng vuốt mèo chặn ngang đè đầu rắn lại, hai bên bắt đầu quần ẩu kịch liệt.
Bạch Vũ: "..."
Thứ tốt chính là con rắn này sao? Ngươi nói rõ ràng ra không được sao? Nếu vừa rồi ta bị cắn trúng thì làm sao bây giờ? Kịch độc Thanh Trúc chính là từ con Thanh Trúc Xà này tinh luyện ra đó.
"Meo meo - -" ta mới không cho người bị con rắn ngu xuẩn này cắn trúng. Trảm Nguyệt hơi khinh thường nói.
Bạch Vũ tin, dứt khoát gọi Tiểu Bạch ra, hai đấu một, rất nhanh đã giải quyết được con Thanh Trúc Xà cấp 5 này.
Không đợi Bạch Vũ thu con mồi, xác ૮ɦếƭ Thanh Trúc Xà liền biến mất, chìa khóe chợt lóe lên hào quang, kim sắc ở mặt trên tăng thêm một chút, hiệu quả còn tốt hơn so với hấp thu hơn trăm Linh quả.
Đương nhiên chìa khóa không chỉ không ngừng hấp thu dược liệu, mà là tất cả dược liệu, linh khí của mãnh thú trong không gian, nếu nói không sai thì còn có thể hấp thu linh khí của chìa khóa người khác.
Bạch Vũ nắm chặt chìa khóa, trở lại chỗ đám người Tử Như bên kia.
Tất cả dược liệu đã nhanh chóng được hái xong. Tư Minh lấy nhiều nhất, nhưng tiến độ thăng cấp chìa khóa lại vẫn vô cùng ít.
Bạch Vũ không nói gì, ngăn lại bọn họ đang tiếp tục hái, nói với bọn họ săn bắt mãnh thú sẽ có vẻ nhanh hơn.
Thật ra mãnh thú sát biên giới Thần Vực vẫn có rất nhiều, đẳng cấp thấp nhất cũng là cấp 4, cao nhất thì không nói chính xác được, năm người bắt đầu cùng nhau tiến hành cách thức nhanh nhất, đó là săn bắt mãnh thú.