Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 99: Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê


trước sau

"Vực chủ Bạch Vũ cứ coi là Thánh Quân trời sinh đi." Ám Lân khẽ cười nói.
Bạch Vũ nhíu mày, lập tức nói: "Vốn là trời sinh, ngươi nhìn xem thật đẹp."
Dạ Quân Mạc hơi hơi nhếch môi, hắn thích bộ dạng nhỏ bé, thông minh này của Bạch Vũ. Hắn giữ chặt tay Bạch Vũ: "Ám Ưng truyền tin đến, đã tìm thấy điểm dừng chân của Âu Dương Diệp rồi."
"Ở đâu?"
"Bây giờ, ông ta là Luyện Khí Đại Sư được Âm Linh Tông cung phụng, muốn gặp ông ta thì phải được Âm Linh Tông đồng ý, nếu không không ai có thể gặp ông ta." Dạ Quân Mạc thản nhiên nói, tuy từng nghe Âm Linh Tông này hẳn là tông môn rất lợi hại, nhưng Bạch Vũ không nghe được nửa mùi vị chuyện nghiêm túc từ giọng điệu của Dạ Quân Mạc, cảm thấy hoàn toàn không để Âm Linh Tông vào mắt.



"Âm Linh Tông này là tông môn như thế nào?" Bạch Vũ hỏi.
Ám Lân rất kiên nhẫn nói với nàng: "Âm Linh Tông là tông môn siêu cấp ở Đại lục Hiên Thổ, bên dưới có hơn trăm tông môn phụ thuộc và triệu hoán thế gia, là bá chủ ở Đại lục Hiên Thổ, dù là Sáng Thế Thần Điện cũng sẽ không tùy tiện đi trêu chọc bọn họ. Nổi danh nhất Âm Linh Tông phải kể tới Âm Linh U Hà mà tông môn bọn họ độc chiếm, con sông kia tập hợp linh khí và khí độc thành một thể, bảo vệ chặt chẽ phía sau núi Âm Linh Tông."
"Có lẽ Âu Dương Diệp được sắp xếp ở sau núi. Ông ta lựa chọn dốc sức cho tông môn như vậy, quả thật cực kỳ thông minh." Bạch Vũ sờ sờ cằm. Chẳng những có một chỗ dựa lớn vững chắc, còn có một nơi bảo vệ khó có thể đột phá, Sáng Thế Thần Điện muốn đuổi ɢɨết ông ta, ra tay cũng rất khó khăn.
"Một khi đã như vậy, ta sẽ tự mình đi gặp Tông chủ Âm Linh Tông một lần." Dạ Quân mạc hờ hững nói.
"Ta cũng đi." Bạch Vũ nhìn về phía Ám Lân: "Về phần nguyên nhân ông ta phản bội, vẫn chưa điều tra ra sao?"


Ám Lân bất đắc dĩ lắc đầu: "Cũng đã là chuyện mấy ngàn năm, người biết chuyện đều là người của Sáng Thế Thần Điện, hơn nữa tất cả đều đã ૮ɦếƭ sạch, nhưng có thể khẳng định, quả thật có liên quan đến thê tử Uyển Kỳ của ông ta."
"Thê tử của ông ta à?" Dạ Quân Mạc hỏi.
"Có người nói là đã ૮ɦếƭ, có người nói là đã mất tích."
Dạ Quân Mạc lạnh lùng: "Bắt đầu từ lúc nào mà ngươi cũng cho như ta kết quả lập lờ nước đôi như thế rồi hả?"
Ám Lân cười nhạt một tiếng: "Thánh Quân thứ tội, quả thật thuộc hạ không tra ra được."
"Vậy ngươi cứ ở đây phụ trách xử lý mọi chuyện kế tiếp, không được bước ra sơn môn một bước."
Ám Lân: "..." Vì người muốn đến Âm Linh Tông với Bạch Vũ, mà nhốt ta ở đây làm việc giúp người? Dạ Quân Mạc, người trọng sắc khinh bạn như vậy!
Ám Lân bị vứt bỏ ai oán mấy ngày, Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc đã thuận lợi đi đến Âm Linh Tông.
Âm Linh Tông quả nhiên là tông môn siêu cấp ở Đại lục Hiên Thổ, người đến viếng thăm trước cửa nối dài không dứt, đặc biệt sau khi biết Âm Linh Tông cung phụng một Luyện Khí Đại Sư cực kỳ lợi hại, người tới càng nhiều, hi vọng có thể mời Âu Dương Diệp giúp tạo ra một cái linh khí tuyệt thế.
"Hai người các ngươi, nói các ngươi đó, cũng tới bái kiến Tông chủ chúng ta?" Một trung niên áo lam gọi nhóm người hắn lại, ánh mắt khinh thường đánh giá bọn họ.


Đệ tử trông coi sơn môn, bọn họ cũng cực kỳ có bản lĩnh, cũng thấy rất nhiều Chưởng môn đến bái kiến Tông chủ, nhìn thấy hai người Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc lẻ loi đi tới, ngay cả người hầu cũng không có, tự nhiên không để vào mắt.
"Đúng, vị đại ca này có thể đi thông truyền môt chút không?" Bạch Vũ có lễ trả lời.
Nam tử ám lam ngạo mạn vươn tay: “Bái tђเếק đâu?"
"Bái tђเếק?" Dạ Quân Mạc nhíu mày, tỏ vẻ không biết cái gì là bái tђเếק, cho tới bây giờ chỉ có người khác trông mong tới bái kiến hắn.
Bạch Vũ che mặt, may mà trước khi tới Ám Lân đã chuẩn bị tốt cho bọn họ, nàng lấy ra đưa cho trung niên áo lam.
Trung niên áo lam nhận bái tђเếק, vẫn lạnh lùng nhìn bọn họ chằm chằm.
"Đã đưa bái tђเếק cho ngươi rồi." Bạch Vũ khó hiểu nháy mắt.
Người nọ co rút khoé miệng, tức giận nói: "Lễ vật đâu? Tới bái kiến Tông môn chúng ta lại không cầm lễ vật theo sao?"
"Cầm lễ vật theo, nhưng đó là đưa trước mặt Tông chủ, vậy ngươi không cần phải xem?"
"Vậy các ngươi chờ ở đây đi." Trung niên áo lam hừ lạnh một tiếng, mất hứng xoay người rời đi, âm thầm tính toán trong lòng, không nghĩ tới lại gặp phải hai tên keo kiệt, không biết hối lộ một chút tinh thể, còn muốn gặp Tông chủ chúng ta, nằm mơ đi thôi.

Hắn ta không đi bẩm báo Tông chủ, tùy tiện nhét bái tђเếק vào trong một đống bái tђเếק rồi không quan tâm nữa. Đống bái tђเếק kia đều là chút nhiệm vụ không quan trọng, cũng không biết đến khi nào Tông chủ mới nhớ tới muốn xem.
Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc đợi ở bên ngoài sơn môn một lúc lâu cũng không thấy có người gọi bọn họ vào, mấy Chưởng môn khác vây quanh bên ngoài sơn môn đều đã được người ta cúi đầu khom lưng dẫn vào.
Ánh mắt Dạ Quân Mạc lạnh xuống, ngẩng đầu nhìn lên mặt trời nóng hừng hực trên bầu trời, kéo Bạch Vũ đến sạp trà ven đường ngồi xuống nghỉ ngơi.
Bạch Vũ không hiểu nguyên do: "Làm gì?"
"Nắng quá lớn, uống nước." Dạ Quân Mạc nhẹ nhàng lau mồ hôi nửa bên trán Bạch Vũ, rót cho nàng ly trà. Bạch Vũ mím môi cười trộm: "Ta đã là Tôn chủ, phơi nắng một chút thì sợ cái gì?"
"Sẽ rám đen."
"..." Bạch Vũ lại không phản bác được.
"Đợi đến lúc đi vào thôi." Dạ Quân Mạc nhìn về phía sơn môn Âm Linh Tông, giọng điệu lộ ra một chút lạnh lẽo.
Bạch Vũ lập tức vội vàng kéo cánh tay hắn: "Chàng đừng xúc động. Không phải chúng ta đã nói xong sẽ biểu hiện thành ý sao? Dù sao nơi này cũng là Đại lục Hiên Thổ, nếu chọc giận Âm Linh Tông, liều ૮ɦếƭ đến sứt đầu mẻ trán cũng không cho chúng ta gặp Âu Dương Diệp thì phiền phức rồi."
"Sẽ không, ta đảm bảo bọn họ sẽ ngoan ngoãn để cho chúng ta gặp Âu Dương Diệp." Dạ Quân Mạc nhìn chăm chú nét mặt dưới khăn che mặt của Bạch Vũ, ánh mắt dịu dàng. Ta có thể nhẫn, nhưng ta không cần nàng nhẫn nại vì ta.


Âm Linh Tông, Âm Linh Tông chủ lại đưa mấy Chưởng môn quen biết ra ngoài, có chút mệt mỏi xoa mi tâm: "Đối phó bọn người kia, còn mệt hơn đánh một trận."
Một vị Trưởng lão trẻ tuổi mày rậm mắt to bên cạnh Âm Linh Tông chủ mỉm cười: "Tông chủ được người tôn kính, địa vị của Âm Linh Tông chúng ta sẽ không ngừng phát triển."
"Phần lớn bọn họ đều đến tìm Âu Dương Diệp làm linh khí." Âm Linh Tông Chủ ngẩng đầu, cười nhạo một tiếng: "Bọn họ cho rằng mời Âu Dương Diệp làm linh khí dễ như vậy sao? Ngay cả ta cũng phải nhìn sắc mặt ông ta."
"Người có bản lĩnh đều có chút kiêu ngạo, chỉ cần bọn họ thật sự có thể làm việc cho chúng ta, khoan dung một chút thì có làm sao?" Trưởng lão trẻ tuổi ôn hòa nói.
Âm Linh Tống chủ gật đầu, cười nhìn về phía Trưởng lão trẻ tuổi: "Chẳng phải lúc đó Nhạc trưởng lão ngươi cũng là người có bản lĩnh. Hôm nay còn có ai mà ta cần gặp không?"
Nhạc trưởng lão cúi đầu lật xem một đống bái tђเếק trong tay: "Cái này thuộc hạ cần phải xem lại."
Âm Linh Tông chủ có chút không kiên nhẫn khoát tay: "Những bái tђเếק lộn xộn này có người gì quan trọng, không xem, ta đi về trước tu luyện, có chuyện gì ngươi xử lý đi."
Nhạc trưởng lão cung kính nhận lời, cung tiễn Tông chủ rời đi.
Nhưng Âm Linh Tông chủ ra cửa điện chưa được mấy bước, một cái bóng khổng lồ liền ập xuống, cả bầu trời đều đen giống như bị mây đen che khuất.
Âm Linh Tông chủ ngạc nhiên ngẩng đầu, liền nhìn thấy một con Thanh Long khổng lồ chiếm giữ bầu trời, toàn thân phát ra áp lực bao phủ khắp tông môn, làm cho người ta có cảm giác ép bức hít thở không thông.


Khí thế cao cao tại thượng kia, ngạo mạn tất cả giống như có thể nghiền nát dãy núi này trong nháy mắt. Ánh mắt lạnh lẽo, vĩ đại mà hùng hổ dọa người kia nhìn chằm chằm Âm Linh Tông chủ, khiến cho Âm Linh Tông chủ có loại cảm giác như rớt vào hầm băng.
Âm Linh Tông chủ coi như tốt, thấy tình hình như vậy, thân thể cứng ngắc một chút, ngay sau đó liền ung dung trở lại.
Đệ tử bên trong Tông môn thì lộn xộn, không ít người bị uy lực khủng bố này ép đến trực tiếp quỳ xuống, sắc mặt tái mét, lạnh run không ngừng lại được.
"Các hạ chính là Âm Linh Tông chủ?" Giọng nói trầm thấp mà lộ ra rét lạnh của Dạ Quân Mạc khuếch tán cả thiên địa.
Lúc này, Âm Linh Tông chủ mới phát hiện còn có một người đứng trên lưng Thanh Long vĩ đại này, hít sâu một hơi, tiếng như chuông lớn nói: "Đúng vậy, không biết các hạ là ai, vì sao phải xông vào địa bàn Âm Linh Tông của ta?"
"Tại hạ đến bái kiến Tông chủ, lại không được tiếp kiến, nghe nói gặp ngươi cần tặng lễ, cho nên cố ý tới tặng lễ vật." Dạ Quân Mạc lạnh như băng nói xong, Ngũ Hành Thanh Long một trận hô mưa gọi gió, mưa lớn ào ào đổ xuống, rơi xuống theo mưa là từng khối kim khí.
Chính là hàng loạt kim khí Bạch Vũ ςướק được từ trong Thánh Linh Phường, lúc ấy ςướק đoạt Bạch Vũ cũng chưa từng nhìn qua, dẫn đến ςướק được không ít loại thấp kém, Dạ Quân Mạc dứt khoát coi như đồ bỏ đi ném cho Âm Linh Tông.
Tuy bọn họ không xem vào mắt, nhưng đối với Âm Linh Tông mà nói, một đống kim khí lớn như vậy, nói như thế nào cũng là một phần đại lễ, nhưng kim khí quá nặng, theo mưa rơi xuống, đập cả gian phòng thành từng lỗ từng lỗ thủng, lực sát thương lớn hơn mưa đá.
Âm Linh Tông chủ nhìn các loại kim khí đổ xuống như mưa, mặt đều đã tái.
Dạ Quân Mạc ném đồ xong, tự nhiên rời đi, trước khi đi vẫn cố ý bỏ lại một câu: "Hi vọng Tông chủ thích những lễ vật này, nhanh chóng tìm ta."Ta cũng không biết ngươi là ai, ta đi đâu tìm ngươi? Nội tâm Âm Linh Tông chủ đang gào thét, Nhạc trưởng lão từ trong Điện đi tới, sắc mặt trắng bệch mở ra một tấm bái tђเếק đưa cho Tông chủ: "Tông chủ, người xem cái này đi."
Âm Linh Tông chủ mở ra xem, chỉ thấy mặt trên viết Thánh Quân Ám Dạ Đế Quốc - Dạ Quân Mạc đến bái phỏng.
Một hơi của Âm Linh Tông chủ không đi lên được, thiếu chút nữa ngất đi, tay cầm bái tђเếק hơi hơi phát run: "Khốn nạn! Là ai ném bái tђเếק quan trọng như vậy ở đây?"
Chỉ dựa vào bốn chữ Ám Dạ Đế Quốc là bọn họ đã không thể trêu vào, tuy nói Đại lục Hiên Thổ của bọn họ hỗn loạn, Ám Dạ Đế Quốc và Sáng Thế Thần Điện không thể khống chế, nhưng thực lực của người ta đặt ở đó, nếu thật sự muốn diệt ngươi, vẫn cực kỳ dễ dàng.
Không phải vạn bất đắc dĩ, Âm Linh Tông chủ tuyệt đối không muốn đắc tội Ám Dạ Đế Quốc hoặc là Sáng Thế Thần Điện.
Sớm biết rằng Ám Dạ Đế Quốc có người đến bái phỏng, ông tuyệt đối sẽ chiêu đãi thật tốt, huống chi người tới bái phỏng lúc này là Thánh Quân của Ám Dạ Đế Quốc!
Nhìn thấy Thanh Long vừa rồi kia, ông đã xác định trăm phần trăm người kia là Thánh Quân của Ám Dạ Đế Quốc, không phải giả mạo. Ông lại xem nhẹ Thánh Quân, khó trách người ta sẽ tìm tới cửa, còn đến tặng một đống kim khí, cố ý đập vỡ nát Tông môn của ông.
"Rốt cuộc là ai nói gặp ta phải tặng lễ?" Âm Linh Tông chủ nổi trận lôi đình dẫn theo mấy vị Trưởng lão của Tông môn tự mình xuống núi nghênh đón Dạ Quân Mạc, đi đến nửa đường càng nghĩ càng bực tức, cho tới bây giờ ông chưa từng nói như vậy?
Mấy vị Trưởng lão lặng im không nói được một lời, Nhạc trưởng lão trầm ngâm một lúc, nói: "Chỉ sợ là đệ tử trông coi tự tiện chủ trương, muốn thu chút hối lộ. Trong khoảng thời gian này, người đến bái kiến rất nhiều, khó tránh khỏi các đệ tử có chút lộng."
Đang nói, bọn họ đã đến chỗ sơn môn, Tông chủ hỏi rõ tình huống, không nói hai lời trục xuất đệ tử trung niên áo lam kia ra khỏi Tông môn.
Lão bản quán trà đang nhiệt tình chiêu đãi Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc, liền nhìn thấy Âm Linh Tông chủ dẫn theo một đám người hùng hổ đi đến, sợ tới mức ngay cả quán trà cũng không cần, vội vàng núp vào.
Âm Linh Tông chủ đến trước quán trà, khuôn mặt cứng nhắc nở đầy tươi cười: "Thánh Quân đại giá quang lâm, bái tђเếק lại bị thuộc hạ sơ ý để sai chỗ, không thể tự thân tới nghênh tiếp, vẫn xin Thánh Quân thông cảm."
Âm Linh Tông chủ vừa tới liền vội vàng giải thích, không phải ông cố ý không gặp Dạ Quân Mạc, chỉ là không biết mà thôi.
Dạ Quân Mạc lạnh nhạt không nói, Bạch Vũ mỉm cười: "Tông chủ không cần tự trách, nếu bây giờ đã tới gặp Thánh Quân, tự nhiên là có thành ý."
"Đó là đương nhiên." Âm Linh Tông chủ vui tươi hớn hở híp mắt, bình tĩnh đánh giá Bạch Vũ. Tuy Bạch Vũ đeo mạng che mặt, nhưng đôi mắt sóng nước mênh ௱ôЛƓ, đẹp như Thu Nguyệt, chỉ nhìn đôi mắt này đã khiến cho tim người đập không thôi, đây chắc chắn là đôi mắt đẹp nhất ông từng thấy.
Đáy mắt lạnh giá của Dạ Quân Mạc hiện lên một chút không vui, tùy ý vung ống tay áo lên, chặn tầm mắt Âm Linh Tông chủ và mọi người.
Nhất thời, Âm Linh Tông chủ phục hồi tinh thần lại, có chút xấu hổ cười nói: "Vị này có phải là Vực chủ Bạch Vũ không? Tại hạ cũng thấy biểu hiện của Vực chủ Bạch Vũ ở trong Thần Vực, lấy thân phận Linh Sư tiến vào Thần Vực, giành được đệ nhất, làm cho lòng người sinh ra kính nể."
"Tông chủ quá khen. Tông chủ dẫn dắt Âm Linh Tông vùng lên, xưng bá ba vực Đại lục Hiên Thổ, cũng là đại nhân vật." Bạch Vũ cười tâng bốc lẫn nhau, nói tốt ai mà không biết, trước khi tới đây, Ám Lân đã tìm hiểu rõ ràng tình huống của Âm Linh Tông, còn thiếu tìm hiểu luôn 18 đại tổ tông của Âm Linh Tông, đương nhiên nàng biết nên nói như thế nào.
Quả nhiên Âm Linh Tông chủ rất vui vẻ, còn muốn nói gì đó, lại cảm thấy tầm mắt lạnh giá của Dạ Quân Mạc dừng lại trên người ông, lạnh khiến ông rùng mình một cái, vội vàng im lặng, khách sáo mời hai người tiến vào Âm Linh Tông.
Đến Âm Linh Tông, Dạ Quân Mạc cũng không muốn tiếp tục dong dài với Âm Linh Tông chủ, đi thẳng vào vấn đề, nói: "Chúng ta muốn gặp Âu Dương Diệp."Rất nhanh, Âm Linh Tông Chủ đã thu lại nụ cười trên mặt, có chút đau đầu nhíu mày: "Thánh Quân cũng muốn nhờ Âu Dương Diệp làm linh khí?"
"Không thể sao?" Dạ Quân Mạc lạnh lùng nói.
"Cũng không phải là không thể, chỉ là Âu Dương Diệp không gặp người ngoài, nếu Thánh Quân muốn làm thứ gì đó có thể trực tiếp nói với ta, ta đi nói cho ông ấy là được." Âm Linh Tông chủ nói.
Dạ Quân Mạc lạnh lùng liếc mắt nhìn Âm Linh Tông chủ: "Ngươi cảm thấy ta không xứng gặp một Luyện Khí Sư sao?"
"Không, không, ta không có ý này, chẳng qua..." Âm Linh Tông chủ có chút không biết mở miệng như thế nào, Nhạc trưởng lão tiếp lời nói: "Thánh Quân có điều không biết, tuy Âu Dương Diệp là Luyện Khí Sư mà Âm Linh Tông chúng ta cung phụng, nhưng ông ấy không phải là người của Âm Linh Tông chúng ta. Lúc trước ước định là Âm Linh Tông chúng ta cho ông ấy chỗ đặt chân bảo vệ được mình, ông ấy giúp chúng ta làm linh khí, vật liệu do chúng ta ra. Vì đảm bảo chất lượng, không làm ra nhiều linh khí cùng lúc."
Hiển nhiên bây giờ Âu Dương Diệp đang làm một thanh linh khí, trước khi làm xong chuôi linh khí này, sẽ không tiếp nhận làm linh khí khác nữa.
Bạch Vũ dứt khoát nói thật: "Chúng ta không tìm ông ta để làm linh khí, chúng ta muốn gặp ông ta, có một số việc muốn hỏi ông ta một chút."
Âm Linh Tông chủ và Nhạc trưởng lão liếc nhau một cái, cân nhắc một lúc: "Nếu nói như vậy, ta có thể hỏi giúp các người một chút, nhưng nếu ông ấy không muốn gặp..."
"Ngươi cứ việc đi nói, ông ta có bằng lòng hay không rồi nói." Bạch Vũ cực kỳ không sao cả nói.
"Được rồi." Âm Linh Tông chủ lập tức dùng truyền âm ngàn dặm liên hệ với Âu Dương Diệp.
Rất nhanh, Âm Linh Tông chủ liền nhận được câu trả lời, xấu hổ nói với Dạ Quân Mạ và Bạch Vũ: "Ông ấy không muốn gặp các người."
Sắc mặt Âm Linh Tông chủ bình thường, nói ra câu đã nói rất nhiều lần này rất nhẹ nhàng, đây hoàn toàn là chuyện nằm trong dự kiến, thậm chí Âm Linh Tông chủ cảm thấy Bạch Vũ hy vọng hỏi được gì đó đều là uổng công.
Bạch Vũ cũng không trông cậy Âu Dương Diệp sẽ đồng ý, sâu xa nói: "Làm phiền Tông chủ hỏi lại một lần nữa, ta đưa ông ta 200 khối tử kim, ông ta có muốn gặp ta một lần không?"
Trái tim Âm Linh Tông chủ đập mạnh, 200 khối tử kim, đúng là một số lớn, tử kim cũng không phải là những kim khí thấp kém này, 200 khối tử kim, vô giá. Cho dù Bạch Vũ là một Vực chủ cũng không lấy ra được những thứ này chứ?
Âm Linh Tông chủ nhìn về phía Dạ Quân Mạc theo bản năng, Dạ Quân Mạc hờ hững nói: "Bạch Vũ nói có đương nhiên sẽ có."
Những thứ này không phải là hắn cho, là Bạch Vũ ςướק được từ trong Thánh Linh Phường, ước chừng kim khí tồn kho hiện tại của Bạch Vũ đều nhiều hơn cả Đại lục Thanh Mộc.
"Vậy được rồi." Âm Linh Tông chủ truyền âm qua, rồi sau đó lắc đầu: "Ông ấy không đồng ý."
"Ta thêm 100 khối đá Thái Ất nữa."
"Ông ấy vẫn không đồng ý."
"Ta lại thêm chỉ bạc bằng thạch anh cứng rắn, dẻo dai để đúc và 50 khối tinh thể thượng phẩm."
Khóe mắt Âm Linh Tông chủ nhảy dựng, trái tim đập bịch bịch, mỗi lần Bạch Vũ lấy ra đều là con số lớn, dù cho chỉ một phần trong đó, đều là một số của cải lớn, đều có thể khiến cho Âm Linh Tông đổi được một lượng tài nguyên lớn, nâng cao một bước.
Bạch Vũ thờ ơ cho đi như vậy, quả thực chính là phá sản.
Nhưng Dạ Quân Mạc cũng không nói gì thêm, đương nhiên ông càng không có tư cách nói cái gì, chỉ là âm thầm mắng Âu Dương Diệp ngu xuẩn, nhiều thứ tốt như vậy, chỉ cần gặp mặt một cái là có thể lấy không (ý nói không cần tiền, không cần tốn sức, lấy không vậy đó), vậy mà ông ta vẫn không muốn.
Âm Linh Tông Chủ đè nén kích thích hỏi lại Âu Dương Diệp một lần nữa, thichtruyen.vn – V.O, lần này Âu Dương Diệp đồng ý.
Bạch Vũ biết Âu Dương Diệp sẽ đồng ý, trong trí nhớ, vị Âu Dương Diệp này cực kỳ mê các loại kim khí, thả hàng loại kim khí hiếm thấy ở trước mặt ông ta, ông ta tuyệt đối không thể không động tâm.
Đến bây giờ ông ta mới đồng ý coi như là đã chậm, nếu không lo lắng đến an nguy của bản thân, ước chừng đã sớm không nhịn được mà đồng ý.
"Được, chúng ta gặp mặt như thế nào?" Bạch Vũ hỏi.
"Ông ấy yêu cầu các người đi gặp ông ấy." Âm Linh Tông chủ chỉ chỉ Nhạc trưởng lão: "Bây giờ, Âu Dương Diệp ở phía sau núi của chúng ta, để Nhạc trưởng lão dẫn các người đi đi."
"Được."
...
Nhạc trưởng lão dẫn Dạ Quân Mạc và Bạch Vũ đi đến phía sau núi, phía sau núi Âm Linh Tông có mảng rừng rậm lớn âm u, sau khi đi được không bao lâu, phía trước bắt đầu xuất hiện một chút sương mù màu lục.
Bạch Vũ cảm thấy không đúng trước tiên, giữ chặt Dạ Quân Mạc: "Sương mù có độc."
Nhạc trưởng lão có chút ngạc nhiên liếc nhìn Bạch Vũ một cái: "Vực chủ Bạch Vũ nói không sai, sương mù này là do Âm Linh U Hà tỏa ra, quả thật có độc. Phía trước chính là Âm Linh U Hà, khí độc của nước sông rất nặng, ta cũng chỉ có thể đưa các người đến đây, các người muốn gặp Âu Dương Diệp, chỉ có thể dựa vào bản thân các người thôi."
Bạch Vũ nhíu mày: "Ý của ngươi là không qua được? Chẳng lẽ Âm Linh Tông các ngươi không có ai tiến vào sau núi sao?"
"Có thì có, nhưng không thể nói cách vào với người ngoài."
Không phải là không nói cho chúng ta biết sao, Bạch Vũ bĩu môi: "Âu Dương Diệp để cho chính chúng ta tự đi qua?"
"Đúng, ông ấy nói nếu các người có thể đi đến trước mặt ông ấy, tự nhiên ông ấy sẽ gặp hai người."
Đáy mắt Dạ Quân Mạc lạnh lùng, ngạo nghễ nhếch môi: "Đúng thật là quá phách lối."
Nhạc trưởng lão cúi đầu, làm bộ không nghe thấy.
Dạ Quân Mạc ôm eo Bạch Vũ, gọi Ngũ Hành Chu Tước ra, ôm Bạch Vũ cưỡi lên Ngũ Hành Chu Tước, trực tiếp bay lên.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!