Ánh nắng chói chang của buổi trưa hè đổ xuống, khiến An Hạ nheo mắt khi bước ra khỏi chiếc taxi cũ kỹ. Trước mắt cô là một cảnh tượng hoàn toàn xa lạ, đối lập hoàn toàn với khu nhà trọ chật chội mà cô vừa rời đi. Đó là một dinh thự cổ kính, uy nghi và rộng lớn đến choáng ngợp, nằm khuất sâu trong một con hẻm yên tĩnh của thành phố. Bức tường rêu phong cao vút, cánh cổng sắt đen sừng sững, và những tán cây cổ thụ sum suê bao phủ một phần ngôi nhà, tạo nên một vẻ bí ẩn, gần như u ám.
An Hạ siết chặt chiếc túi du lịch cũ kỹ trên tay, trong lòng dấy lên một cảm giác vừa bồn chồn vừa hoài nghi. Cô, An Hạ, mười tám tuổi, vừa tốt nghiệp cấp ba, giờ đây lại đứng trước ngôi nhà của người chú ruột mà cô chưa từng gặp mặt – Khải Phong. Sau cái chết đột ngột của cha mẹ trong một tai nạn thảm khốc, anh ta là người thân duy nhất còn lại, và cũng là người "đỡ đầu" duy nhất mà cô biết. Lời mời của anh ta đến quá bất ngờ, như một phao cứu sinh trong lúc cô đang chới với.
Tiếng "cạch" khô khốc của cánh cổng sắt mở ra, và một người phụ nữ trung niên với gương mặt khắc khổ, mặc bộ đồ giúp việc màu xám, đứng đó. Bà nhìn An Hạ với ánh mắt dò xét, rồi gật đầu một cách cụt lủn. "Cô chủ Khải Phong đang đợi cô. Đi theo tôi."
An Hạ lặng lẽ đi theo bà giúp việc vào bên trong. Không gian bên trong dinh thự rộng lớn đến mức lạnh lẽo. Sàn nhà lát đá cẩm thạch bóng loáng phản chiếu ánh sáng mờ nhạt từ những ô cửa kính màu. Những bức tranh sơn dầu cổ kính treo trên tường, những bộ bàn ghế gỗ lim chạm khắc tinh xảo, tất cả đều toát lên vẻ sang trọng nhưng lại thiếu đi hơi ấm của một ngôi nhà. Không một tiếng động nào, chỉ có tiếng bước chân vang vọng của cô và bà giúp việc.
Họ dừng lại trước một cánh cửa gỗ sồi lớn ở cuối hành lang tầng một. Bà giúp việc gõ cửa hai tiếng nhẹ nhàng, rồi khẽ đẩy cửa và lùi lại. "Cô chủ, cô An Hạ đã đến."
An Hạ bước vào. Căn phòng làm việc rộng lớn, tối giản nhưng lại tràn ngập một sự uy quyền vô hình. Ánh sáng từ cửa sổ lớn hắt lên một người đàn ông đang ngồi sau chiếc bàn làm việc bằng gỗ gụ. Anh ta không ngẩng đầu lên ngay, chỉ tiếp tục xem xét một tập tài liệu.
Đây là Khải Phong.
Anh ta hơn cô mười lăm tuổi, nhưng vẻ ngoài lại trẻ hơn nhiều so với tuổi thật. Mái tóc đen cắt tỉa gọn gàng, vầng trán cao và đôi mắt… Đôi mắt anh ta là thứ đầu tiên khiến An Hạ cảm thấy rợn người. Chúng sâu thẳm, đen láy, không thể đoán được cảm xúc, như đang che giấu cả một thế giới bí ẩn bên trong. Khi anh ta ngước lên, đôi mắt ấy dán chặt vào An Hạ, soi xét cô từ đầu đến chân, không bỏ sót một chi tiết nào. Nó không phải cái nhìn của người thân, mà là cái nhìn của một kẻ đánh giá, một kẻ đang tìm kiếm điều gì đó. An Hạ cảm thấy toàn thân mình như bị phơi bày dưới ánh mắt đó, một cảm giác trần trụi và yếu ớt.
"An Hạ." Giọng anh ta trầm thấp, lạnh lẽo nhưng lại có một sức hút kỳ lạ. "Chào mừng cháu đến đây."
Lời chào không kèm theo một nụ cười, không một cái ôm, không một chút ấm áp nào. Nó chỉ là một lời tuyên bố, một sự xác nhận về việc cô đã đặt chân vào "mái nhà mới" này. An Hạ cảm thấy một sự ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Dinh thự này không phải là một mái nhà. Nó là một chiếc lồng vàng, và Khải Phong, với đôi mắt lạnh lùng đầy quyền lực kia, chính là người chủ của chiếc lồng. Cô đã bước vào một thế giới hoàn toàn mới, một thế giới mà cô chưa thể hình dung được những gì đang chờ đợi mình.