An Hạ đứng lặng, cảm thấy toàn thân mình bị đông cứng dưới cái nhìn của Khải Phong. Đôi mắt anh ta không chỉ đơn thuần là lạnh lùng; chúng mang một vẻ sắc bén, dò xét, như đang xuyên thấu qua lớp da thịt, nhìn thẳng vào tận sâu thẳm tâm hồn cô. Nó không giống bất kỳ ánh mắt nào cô từng thấy.
Không có sự thương hại, không có sự ấm áp, chỉ có một sự đánh giá khách quan, một sự kiểm soát ngầm đầy ám ảnh.
"Cháu đã lớn rồi, An Hạ," Khải Phong cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói trầm ấm nhưng lại tạo cho An Hạ một cảm giác rợn người. "Mười tám tuổi. Không còn là một đứa trẻ."
Lời nói đó không phải một lời khen, mà là một sự khẳng định, một sự xác nhận về một điều gì đó mà anh ta đang tính toán. An Hạ cảm thấy một áp lực vô hình đè nặng lên mình. Cô muốn đáp lại, muốn nói gì đó để phá vỡ sự im lặng ngột ngạt này, nhưng cổ họng cô như nghẹn lại. Cô chỉ có thể gật đầu nhẹ, đôi mắt không dám đối diện trực tiếp với ánh nhìn của anh ta.
Khải Phong nhìn cô một lúc lâu nữa, như thể đang phân tích từng biểu cảm nhỏ nhất trên khuôn mặt cô. An Hạ cảm thấy mình như một con thú nhỏ đang bị kẻ săn mồi quan sát, đánh giá từng điểm yếu, từng phản ứng. Cô cảm thấy một sự khó chịu, bứt rứt dâng lên trong lòng, một cảm giác rằng cô đang bị định giá, bị phân loại.
"Bà Lâm sẽ dẫn cháu về phòng," Khải Phong nói, cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng đáng sợ. "Tạm thời cháu sẽ ở tầng ba. Mọi thứ cháu cần sẽ được chuẩn bị đầy đủ."
Anh ta không nhìn An Hạ nữa, mà lại cúi xuống tập tài liệu trên bàn, như thể sự xuất hiện của cô chỉ là một sự gián đoạn nhỏ. An Hạ cảm thấy một sự hụt hẫng kỳ lạ. Cô đã mong chờ điều gì đó khác, một sự chào đón ấm áp hơn, hay ít nhất là một lời giải thích cho sự xuất hiện bất ngờ của mình tại đây. Nhưng không có gì cả, chỉ có sự lạnh lùng và hờ hững.
Bà Lâm, người giúp việc, xuất hiện trở lại, ra hiệu cho An Hạ đi theo. An Hạ rời khỏi căn phòng, nhưng cái nhìn của Khải Phong, cái nhìn lạnh lùng và đầy quyền lực đó, vẫn còn ám ảnh cô. Nó như một dấu ấn vô hình, khắc sâu vào tâm trí cô.
Căn phòng của An Hạ ở tầng ba rộng rãi và tiện nghi, với một chiếc giường lớn, tủ quần áo và bàn học. Nhưng nó cũng thiếu đi sự ấm cúng, không có chút dấu vết cá nhân nào. Nó giống như một căn phòng khách sạn sang trọng hơn là một căn phòng của một thiếu nữ. An Hạ đặt chiếc túi xuống sàn, rồi ngồi phịch xuống giường, cảm thấy kiệt sức.
Cô nhìn quanh căn phòng, rồi ánh mắt cô dừng lại ở một bức ảnh đặt trên bàn đầu giường. Đó là một bức ảnh cũ, chụp Khải Phong khi anh ta còn trẻ, khoảng ngoài hai mươi. Anh ta đang đứng cạnh một người phụ nữ trẻ, với mái tóc dài và đôi mắt to tròn.
Người phụ nữ đó có một nét gì đó rất giống An Hạ, nhưng cô không thể gọi tên. Điều khiến An Hạ rợn người là ánh mắt của Khải Phong trong bức ảnh đó – vẫn là sự lạnh lùng, vẫn là sự kiểm soát, nhưng có một chút gì đó của sự chiếm hữu mà cô cảm thấy mơ hồ.
An Hạ nhanh chóng đặt bức ảnh xuống, cảm thấy một sự khó chịu không lời. Ngôi nhà này, người chú này, mọi thứ đều ẩn chứa quá nhiều bí mật. Cô cảm thấy mình như một con chim non bị nhốt vào một chiếc lồng quá lớn, quá xa lạ. Đôi mắt lạnh lùng của Khải Phong vẫn còn ám ảnh cô, và An Hạ biết, cuộc sống của cô sẽ không còn giống như trước đây nữa.
Cô đã bước vào một thế giới mà cô không hề hay biết, một thế giới mà cô sẽ phải đối mặt với nhiều điều không thể lường trước được.