đôi mắt của thú cưng

Chương 12: Đêm Trăng Kích Thích


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khu Vườn Đêm đã trở thành sân khấu mới cho quá trình "huấn luyện" của Khải Phong. An Hạ dành phần lớn thời gian ban ngày để nghĩ về những gì sẽ diễn ra vào buổi tối. Nỗi sợ hãi đã hoàn toàn tan biến, thay vào đó là một sự mong đợi cuồng nhiệt, một sự háo hức bệnh hoạn đối với những "bài học" mới mà Khải Phong sẽ mang lại. Cô đã chấp nhận vai trò "thú cưng" của mình, và giờ đây, cô khao khát được phục vụ anh ta, được chìm đắm trong những khoái cảm mà anh ta mang lại.

Đêm đó, ánh trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng trên bầu trời đen nhung, rọi những tia sáng bạc huyền ảo xuống Khu Vườn Đêm, tạo nên một khung cảnh vừa thơ mộng vừa ma mị. Mùi hương dạ lan hương nồng nàn hơn bao giờ hết, bao phủ lấy mọi giác quan của An Hạ, khiến cô cảm thấy say đắm, đầu óc quay cuồng.

Khải Phong dẫn An Hạ vào sâu hơn trong khu vườn, đến một nơi khuất sau những bụi cây rậm rạp. Đó là một khoảng sân nhỏ được lát đá, với một băng ghế đá cổ kính ở giữa. Không có bất kỳ ánh sáng nhân tạo nào, chỉ có ánh trăng mờ ảo và những bóng cây đổ dài, tạo nên một không gian riêng tư, bí ẩn, đầy mời gọi.

"Đến đây, thú cưng," Khải Phong nói, giọng anh ta trầm ấm, nhưng lại mang một sự ra lệnh không thể chối cãi.

An Hạ không chút do dự. Cô bò đến gần Khải Phong, quỳ gối xuống ngay trước mặt anh ta, đầu cúi thấp, chỉ đủ để nhìn thấy đôi giày bóng loáng của anh. Chiếc vòng cổ da đen trên cổ cô khẽ cọ vào xương quai xanh, một cảm giác nhắc nhở quen thuộc, một sự kích thích nhẹ nhàng.

Khải Phong không nói gì thêm. Anh ta chỉ đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu An Hạ, rồi từ từ vuốt ve mái tóc cô. Cái chạm ấy không còn chỉ là sự vuốt ve thông thường. Ngón tay anh ta di chuyển xuống, lần theo chiếc vòng cổ, rồi khẽ day nhẹ vào da thịt ở cổ cô. An Hạ rùng mình, một luồng điện chạy dọc sống lưng, không phải của sự sợ hãi mà là một cơn khoái cảm tê dại, một sự rùng mình quen thuộc mà cô đã bắt đầu khao khát.


Khải Phong sau đó không chỉ dừng lại ở đó. Bàn tay anh ta di chuyển xuống vai cô, rồi trượt vào bên trong chiếc áo ngủ mỏng manh mà cô đang mặc. Ngón tay anh ta lạnh lẽo, nhưng cái chạm của chúng lại khiến An Hạ cảm thấy nóng bừng. Anh ta nhẹ nhàng mơn trớn bầu ngực non nớt của cô, khẽ vuốt ve đầu ti đang căng cứng. An Hạ khẽ rên lên một tiếng, cơ thể cô vặn vẹo nhẹ trong sự sung sướng, từng tế bào đều như được đánh thức.


Đôi mắt Khải Phong dán chặt vào cô trong bóng tối. Anh ta không cần nhìn rõ, chỉ cần cảm nhận được sự phản ứng của cô, sự dâng hiến của cô. Khải Phong cúi xuống, không hôn lên môi cô, mà là liếm nhẹ vào vành tai, rồi thì thầm những lời lẽ ám muội, những mệnh lệnh đầy dục vọng mà An Hạ không thể nhớ rõ khi tỉnh dậy, nhưng cô biết chúng đã gieo mầm vào tâm trí cô.


Hơi thở ấm nóng của anh ta phả vào, khiến toàn thân cô run rẩy, một cảm giác tê dại, rùng mình chạy dọc sống lưng. Cô cảm thấy một sự dâng hiến tự nguyện dâng lên trong lòng, một khao khát được phục tùng, được anh ta chiếm hữu hoàn toàn.


Ánh trăng, mùi hương dạ lan hương, và những cái chạm của Khải Phong – tất cả hòa quyện vào nhau, tạo nên một đêm trăng kích thích tột độ. An Hạ không còn chút lý trí nào. Cô chìm đắm hoàn toàn trong những cảm giác mà Khải Phong mang lại, những khoái cảm bệnh hoạn mà cô đã bắt đầu khao khát một cách mãnh liệt.


Đêm đó, cô là "thú cưng" của anh ta, hoàn toàn dâng hiến cơ thể và tâm hồn mình cho những mệnh lệnh và cái chạm của Khải Phong, khám phá những giới hạn mới của bản thân trong khu vườn đêm đầy bí ẩn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.