Sau khi An Hạ hoàn toàn chấp nhận số phận và vai trò "thú cưng" của Khải Phong, căn phòng kín không còn là nhà tù, mà là một không gian an toàn, một chiếc kén ấm áp mà cô không muốn rời xa. Những cái chạm của anh ta, những ánh nhìn kiểm soát, giờ đây đã trở thành thứ cô khao khát, là nguồn khoái cảm và sự bình yên bệnh hoạn. Cô đã hoàn toàn buông xuôi, phó mặc bản thân cho anh ta.
Một buổi chiều, khi An Hạ đang ngồi trên giường, khẽ vuốt ve chiếc vòng cổ da đen trên cổ, Khải Phong bước vào phòng. Anh ta không nói gì, chỉ đứng đó, ánh mắt dán chặt vào cô. An Hạ lập tức ngồi thẳng dậy, ánh mắt cô ánh lên vẻ mong đợi. Cô biết, anh ta lại có một "bài học" mới, một mệnh lệnh mới dành cho cô.
Khải Phong đưa tay ra, nhưng không phải để chạm vào cô. Anh ta chỉ nhẹ nhàng ra hiệu về phía cửa sổ. Ánh mắt anh ta nhìn cô đầy bí ẩn, một sự thử thách ngầm. "Đi với chú," anh ta nói, giọng trầm thấp, nhưng lại có một sức mạnh thôi miên.
An Hạ không chút do dự. Cô trượt khỏi giường, đôi chân trần chạm đất. Cô không hỏi đi đâu, không thắc mắc. Cô chỉ đơn giản là đi theo anh ta, như một con thú cưng ngoan ngoãn. Khải Phong dẫn cô ra khỏi căn phòng, xuống cầu thang, và rồi, thay vì rẽ vào phòng làm việc như mọi khi, anh ta lại dẫn cô ra phía sau dinh thự.
An Hạ cảm thấy một sự bối rối thoáng qua. Đây là lần đầu tiên cô được ra khỏi căn phòng kín từ khi đến đây. Cô không biết mình sẽ đi đâu, nhưng một sự phấn khích lạ lùng dâng lên trong lòng. Cô tin tưởng Khải Phong tuyệt đối, tin rằng mọi điều anh ta làm đều vì cô, đều sẽ mang lại cho cô những cảm giác mới mẻ, dù chúng có bệnh hoạn đến đâu.
Họ dừng lại trước một cánh cửa kính lớn, mở ra một không gian hoàn toàn khác. Đó là Khu Vườn Đêm.
Không giống như những gì An Hạ từng thấy qua cửa sổ. Khi cánh cửa mở ra, một luồng không khí trong lành nhưng lại mang theo một chút lạnh lẽo ùa vào, đánh thức mọi giác quan của cô. Khu vườn rộng lớn, được bao phủ bởi những hàng cây cổ thụ xanh rì, những bụi hoa dại nở rộ trong bóng tối, và những lối đi lát đá quanh co ẩn hiện dưới ánh trăng mờ ảo. Có một hồ nước nhỏ phản chiếu ánh trăng bạc, và những bức tượng đá cổ kính đứng im lìm giữa những tán lá.
Nó đẹp đến mê hoặc, nhưng lại mang một vẻ hoang dại, bí ẩn, như một mê cung đang chờ đợi để khám phá. Đặc biệt, có những cây hoa dạ lan hương nở rộ, tỏa ra mùi hương ngọt ngào, nồng nàn đến mức gây choáng váng, quyến rũ đến mức khiến cô cảm thấy say đắm, đầu óc quay cuồng.
Khải Phong không nói gì, anh ta chỉ đứng đó, nhìn An Hạ, ánh mắt anh ta dán chặt vào cô, như muốn đọc từng biểu cảm, từng phản ứng. An Hạ cảm thấy một sự tò mò mãnh liệt, một sự háo hức muốn khám phá khu vườn này, muốn chìm đắm vào không gian đầy bí ẩn và gợi tình này. Cô không còn cảm thấy sợ hãi hay lo lắng. Thay vào đó là một sự mong chờ bệnh hoạn, một sự háo hức muốn được trải nghiệm những gì Khải Phong sẽ mang lại cho cô trong không gian mới này.
"Đây là khu vườn của chú," Khải Phong nói, giọng anh ta trầm thấp, như thể đang giới thiệu một vương quốc riêng. "Và giờ, nó cũng là của em. Nhưng em sẽ phải học cách khám phá nó, theo cách của chú."
Lời nói của anh ta không phải là một sự tự do. Đó là một lời tuyên bố về một giai đoạn "huấn luyện" mới, một sự mở rộng không gian giam cầm, nhưng lại mang theo một sự kiểm soát tinh vi hơn. An Hạ hiểu điều đó. Cô biết, Khu Vườn Đêm này sẽ không phải là nơi cô được tự do vùng vẫy. Nó sẽ là một lớp học mới, nơi cô sẽ phải đối mặt với những thử thách mới, những bài học mới về sự phục tùng và dâng hiến.
Cô bước ra, đôi chân trần cảm nhận sự ẩm ướt của cỏ, và hơi gió đêm lướt qua làn da, mang theo mùi hương của hoa dại. Khu vườn đêm này, với vẻ đẹp bí ẩn và gợi tình của nó, chính là lối ra "hào phóng" mà Khải Phong dành cho cô. Một lối ra dẫn đến một cấp độ sâu hơn của sự kiểm soát, nơi mọi giác quan của cô sẽ được anh ta mài dũa, và những giới hạn cuối cùng của cô sẽ bị phá vỡ trong những khoái cảm bệnh hoạn.