Sáng thứ Ba, Hà Nội vẫn se lạnh, Ngọc Anh rảo bước trên vỉa hè, vừa đi vừa nhắn tin với Người lạ. Cuộc trò chuyện hôm qua vẫn còn vẹn nguyên trong đầu cô, khiến cô không thể tập trung hoàn toàn vào công việc.
Người lạ: “Hôm nay em có bận không?”
Ngọc Anh: “Không quá, nhưng chắc cũng phải đi làm. Anh thì sao?”
Người lạ: “Cũng bình thường… nhưng tớ muốn được biết em hôm nay như thế nào.”
Ngọc Anh đỏ mặt, nhắn lại:
Ngọc Anh: “Anh lúc nào cũng quan tâm quá.”
Người lạ: “Vì em đáng quan tâm.”
Cô cúi đầu, vừa mỉm cười vừa tự nhủ: “Sao anh ấy… dễ thương quá vậy?”
Buổi trưa, Ngọc Anh ghé quán cà phê quen thuộc để mua nước. Khi đang đứng chờ, cô vô tình vướng vào người đàn ông đứng phía trước – Huy Khôi.
Huy Khôi: “Xin lỗi, tôi… hơi bất cẩn.”
Ngọc Anh nhận ra dáng người cao lớn, ánh mắt sắc bén nhưng ấm áp. Lần này, cả hai phải cùng nhấc chiếc cốc cà phê rơi xuống sàn.
Ngọc Anh: “Lại gặp anh nữa… có vẻ như định mệnh thật.”
Huy Khôi: “Ừ… trùng hợp thú vị.”
Ngọc Anh đỏ mặt, không biết phải nói gì thêm. Huy Khôi mỉm cười, nụ cười ấm áp khiến tim cô rung lên một nhịp.
Khi đang chuẩn bị ra về, một cơn mưa bất ngờ ập đến. Ngọc Anh chưa kịp lấy ô thì Huy Khôi đưa cho cô chiếc ô của mình.
Huy Khôi: “Đi cùng tôi một đoạn nhé, mưa to lắm.”
Ngọc Anh do dự, nhưng rồi gật đầu. Cả hai cùng bước đi dưới chiếc ô, không gian hẹp vừa đủ khiến khoảng cách giữa họ gần hơn. Mưa rơi tí tách trên mái ô, tạo cảm giác lãng mạn nhưng cũng hơi ngượng ngùng.
Ngọc Anh (thầm nghĩ): “Sao tim mình lại đập nhanh thế này… chỉ là mưa thôi mà.”
Huy Khôi (thầm nghĩ): “Cô ấy… thật sự rất đặc biệt. Tôi không thể để cô ấy biết thân phận ngay bây giờ.”
Trên đường đi, cả hai cười nói về những chuyện nhỏ nhặt, từ mưa gió đến sở thích ăn uống. Những câu chuyện tưởng như bình thường lại khiến họ cảm thấy gần gũi hơn bao giờ hết.
Khi đến gần tòa nhà nơi Ngọc Anh làm việc, họ đứng tạm dừng. Huy Khôi nhìn cô, ánh mắt dịu dàng:
Huy Khôi: “Về an toàn nhé.”
Ngọc Anh mỉm cười: “Cảm ơn… hôm nay vui quá.”
Cả hai rẽ vào hai hướng khác nhau, nhưng trong lòng đều còn cảm giác bồi hồi khó tả. Ngọc Anh nhắn tin ngay cho Người lạ:
Ngọc Anh: “Hôm nay mưa bất ngờ… nhưng lại gặp một người rất quen… hoặc là… trùng hợp?”
Người lạ: “Ừ… hãy để mọi thứ diễn ra tự nhiên, em sẽ biết ai là người đặc biệt.”
Ngọc Anh đặt điện thoại xuống, tim vẫn còn rộn ràng. Cô không hề biết rằng Người đàn ông cô vừa đi cùng dưới mưa… chính là Người lạ trên mạng, và mọi khoảnh khắc gần gũi này đang khiến trái tim họ dần mở ra, từng bước, trong bí mật.
Và thế là, một ngày dài khó xử nhưng đầy rung động kết thúc, mở ra những tình huống hài hước và ngược tâm nhẹ, khiến độc giả vừa hồi hộp vừa mong chờ lần gặp tiếp theo.