Hà Nội sáng thứ Hai, đường phố bắt đầu đông đúc. Ngọc Anh vội vã ra khỏi nhà, vừa đi vừa kiểm tra điện thoại. Cuộc trò chuyện với Người lạ vẫn còn vang vọng trong đầu: những câu nói dí dỏm, những lời động viên nhỏ… khiến cô không khỏi mỉm cười.
Đi làm, cô ghé qua quán cà phê quen thuộc mua một ly latte. Cửa quán vừa mở, cô bất ngờ va phải một người đàn ông cao lớn, tay cầm nhiều giấy tờ và một cốc cà phê, khiến cả hai suýt ngã.
Ngọc Anh: “Ôi… xin lỗi!”
Huy Khôi: “Không sao… tôi cũng hơi bất cẩn một chút.”
Ngọc Anh nhìn lên, nhận ra đây là người đàn ông cô từng gặp ở cửa hàng sách hôm cuối tuần. Tim cô đập nhanh, nhưng vẫn giữ thái độ lịch sự.
Ngọc Anh (thầm nghĩ): “Chắc không phải Người lạ đâu… nhưng sao lại cảm giác quen quen vậy?”
Cả hai cùng lấy giấy tờ rơi xuống sàn, rồi nhìn nhau cười ngượng ngùng. Một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng ánh mắt họ lướt qua nhau khiến tim đều rung động.
Suốt buổi sáng, Ngọc Anh cảm thấy “nhẹ nhõm và bối rối” lẫn lộn. Cô vừa muốn trò chuyện thêm, vừa muốn giữ khoảng cách.
Đến giờ nghỉ trưa, cô quyết định nhắn tin cho Người lạ:
Ngọc Anh: “Hôm nay ở quán cà phê, em gặp một người… có vẻ quen quen, nhưng không biết là ai.”
Người lạ: “Có lẽ là người đặc biệt… hay chỉ là sự trùng hợp thú vị?”
Ngọc Anh mỉm cười, không biết rằng người cô vừa gặp… chính là Người lạ trên mạng, nhưng Huy Khôi vẫn chưa hé lộ thân phận.
Chiều đến, Ngọc Anh ghé qua một shop quần áo để tìm một bộ đồ mới cho livestream tối. Khi đang thử đồ, cô nhận ra ai đó đang nhìn mình từ phía cửa. Cô quay lại, và lại gặp Huy Khôi – lần thứ hai trong ngày!
Ngọc Anh (thầm nghĩ): “Sao hôm nay gặp liên tục vậy nhỉ? Có phải là định mệnh không?”
Huy Khôi cũng ngạc nhiên: “Cô ấy… lại đây sao? Hôm nay thật sự trùng hợp.”
Ngọc Anh mỉm cười, nhưng cũng hơi bối rối, cố gắng tập trung chọn quần áo. Huy Khôi, trong lòng, cố nhịn cười: “Cô ấy không biết tôi là Người lạ… nhưng tôi lại biết cô ấy…”
Trước khi rời shop, Ngọc Anh nhắn tin cho Người lạ:
Ngọc Anh: “Hôm nay dường như gặp ai đó quen quen… nhưng chưa thể chắc chắn.”
Người lạ: “Ừ… có lẽ cô ấy cũng đang tò mò về người đó. Nhưng hãy cứ để điều đó diễn ra tự nhiên.”
Cả hai, ngoài đời và trên mạng, đang chạy đua trong vòng tròn bí mật: gần gũi nhưng chưa nhận ra nhau. Những va chạm ngoài đời vừa hài hước vừa đáng yêu, khiến độc giả vừa cười vừa hồi hộp, tò mò về lúc họ nhận ra danh tính thật.
Buổi tối, Ngọc Anh livestream ngắn. Trong lúc kể chuyện về buổi sáng, cô không ngờ Huy Khôi cũng đang theo dõi livestream từ văn phòng, thầm cười: “Cô ấy thật sự rất… tự nhiên và đáng yêu.”
Và thế là, một chuỗi sự kiện nhầm lẫn hài hước và ngược tâm nhẹ bắt đầu hình thành, mở ra một mối tình vừa gần gũi vừa bí ẩn, khiến độc giả không thể rời mắt khỏi câu chuyện.