đối mặt với người lạ

Chương 7: Bất ngờ trong cửa hàng sách


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một buổi chiều thứ Sáu, Ngọc Anh quyết định ghé lại cửa hàng sách yêu thích sau khi tan làm. Cô cần tìm một vài cuốn sách mới để chuẩn bị nội dung cho livestream tuần tới. Không gian yên tĩnh, ánh sáng vàng nhè nhẹ, mùi giấy mới lan tỏa khắp nơi – tất cả đều khiến cô cảm thấy thư giãn.

Khi đang lật trang một cuốn tiểu thuyết trinh thám, cô nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc. Ngẩng lên, cô giật mình nhìn thấy Huy Khôi đang đứng giữa kệ sách, tay cầm vài cuốn sách. Lần này, họ thật sự “va nhau” trực tiếp khi cùng với tay lấy một cuốn sách trên kệ.

Ngọc Anh: “Ô… xin lỗi!”

Huy Khôi: “Không sao… hình như chúng ta lại gặp nhau nữa nhỉ?”

Ngọc Anh đỏ mặt, lùi lại một bước, vừa cười vừa lúng túng: “Chắc là trùng hợp thôi… hoặc định mệnh đang đùa mình.”

Huy Khôi mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy tinh nghịch: “Trùng hợp thú vị… hay là cơ hội để nói chuyện với cô?”

Ngọc Anh cười khẽ, nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ: “Người lạ trên mạng… liệu có phải anh ấy đang ở đây không?”

Trong lúc cả hai trò chuyện, một cú va chạm nhỏ xảy ra khi một kệ sách khác bị nghiêng. Huy Khôi vội vàng đỡ kệ, nhưng cũng khiến Ngọc Anh gần như bị kéo theo, suýt ngã vào người anh. Khoảnh khắc ấy, họ đứng sát nhau, ánh mắt chạm nhau, tim cả hai đều đập nhanh.

Ngọc Anh (thầm nghĩ): “Sao anh ta… vừa quen vừa lạ… cảm giác này thật khó hiểu.”

Huy Khôi (thầm nghĩ): “Cô ấy… thật đáng yêu. Nhưng nếu để cô ấy biết tôi là Người lạ, mọi thứ sẽ thay đổi ngay.”

Sau khi ổn định lại kệ sách, Ngọc Anh và Huy Khôi cùng cười, giải tỏa bối rối. Cả hai tiếp tục đi dọc các lối nhỏ trong cửa hàng, vô tình chọn cùng một cuốn sách và cùng ngồi đọc ở một góc nhỏ, cạnh cửa sổ.

Ánh nắng chiều hắt qua khung cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt Ngọc Anh khiến Huy Khôi không thể rời mắt. Cô đang say mê đọc sách, hoàn toàn tự nhiên và không hề biết rằng ánh mắt anh đang lặng lẽ dõi theo từng cử chỉ.

Huy Khôi: “Cô ấy… không cần biết tôi là ai, vẫn cuốn hút đến thế.”

Ngọc Anh thoáng nhìn Huy Khôi, bắt gặp ánh mắt dịu dàng và hơi tinh nghịch, nhưng không đoán ra thân phận thật. Cô cười nhỏ, tự nhủ: “Có vẻ như hôm nay là một ngày thú vị…”

Khi chuẩn bị ra về, Huy Khôi chủ động mở cửa cho cô đi trước:

Huy Khôi: “Về an toàn nhé… mưa có vẻ sắp đến.”

Ngọc Anh: “Cảm ơn… hôm nay thật vui.”

Cả hai rẽ đi theo hai hướng khác nhau, nhưng trong lòng đều còn cảm giác bồi hồi, rung động. Ngọc Anh nhắn tin ngay cho Người lạ:

Ngọc Anh: “Hôm nay mình lại gặp người quen… cảm giác lạ lùng và thú vị.”

Người lạ: “Ừ… bất ngờ sẽ đến sớm thôi. Hãy chờ xem.”

Và thế là, một chuỗi tình huống gần gũi, hài hước và ngược tâm nhẹ hình thành, khiến độc giả vừa hồi hộp vừa mong chờ khoảnh khắc họ nhận ra danh tính thật của nhau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×