Chiều thứ Bảy, Ngọc Anh hẹn bạn đi cà phê và mua sắm một chút. Trời nắng nhẹ, không khí trong lành khiến cô cảm thấy thoải mái. Cô vừa đi vừa nhắn tin với Người lạ:
Ngọc Anh: “Hôm nay mình rảnh, định đi dạo một chút. Anh có rảnh không?”
Người lạ: “Tớ cũng rảnh… nhưng để em tự do tận hưởng nhé. Chúng ta sẽ gặp nhau đúng lúc.”
Ngọc Anh mỉm cười, cảm giác vừa háo hức vừa tò mò.
Khi cô bước vào một cửa hàng quần áo, vô tình thấy Huy Khôi đang đứng chọn áo vest cho một cuộc họp. Ngọc Anh đỏ mặt, cố tránh, nhưng rồi… vô tình chạm vào tay anh khi cùng với tay lấy một chiếc áo.
Ngọc Anh: “Ô… xin lỗi!”
Huy Khôi: “Không sao… có vẻ như hôm nay chúng ta liên tục gặp nhau nhỉ?”
Ngọc Anh bối rối, nhìn quanh, cố lấy lại sự bình tĩnh. Nhưng đúng lúc ấy, một nhân viên cửa hàng nhìn nhầm cô và Huy Khôi là cặp đôi hẹn hò, cười khúc khích:
Nhân viên: “Ôi, hai bạn thật dễ thương! Muốn thử áo đôi à?”
Ngọc Anh đỏ mặt, lúng túng: “Ơ… không… không phải đâu!”
Huy Khôi cũng hơi ngượng, nhưng ánh mắt lại lóe lên nụ cười tinh nghịch: “Chắc là hiểu lầm thôi… nhưng thú vị nhỉ?”
Cả hai cố gắng giải thích, nhưng nhân viên cửa hàng vẫn tủm tỉm cười. Ngọc Anh thầm nghĩ: “Sao hôm nay tình cờ và… lộn xộn quá vậy?”
Sau khi ra khỏi cửa hàng, cả hai cùng đứng trú mưa dưới mái hiên gần đó. Mưa bất ngờ đổ xuống, Huy Khôi chủ động đưa ô cho Ngọc Anh:
Huy Khôi: “Đi cùng tôi một đoạn nhé, mưa khá to.”
Ngọc Anh hơi lúng túng, nhưng rồi cũng gật đầu. Cả hai đi sát nhau dưới chiếc ô, vừa ngượng vừa cười. Mỗi lần ánh mắt chạm nhau, tim cả hai lại nhảy lên một nhịp.
Ngọc Anh (thầm nghĩ): “Cảm giác này… quen quen… nhưng sao vẫn lạ lùng thế?”
Huy Khôi (thầm nghĩ): “Cô ấy… thật đặc biệt. Tôi phải giữ bí mật thân phận thêm một chút nữa.”
Trên đường, một chiếc xe máy phóng nhanh qua, nước bắn lên chân Ngọc Anh. Huy Khôi vội vàng che chắn và lau giúp cô, khiến Ngọc Anh đỏ mặt:
Ngọc Anh: “Anh… sao chu đáo vậy?”
Huy Khôi: “Chỉ là không muốn cô bị ướt thôi.”
Cả hai đứng im một lúc, nhìn nhau, cười nhẹ, không ai nói thêm lời nào. Sự gần gũi bất ngờ khiến tim họ rung động, nhưng đồng thời cũng tạo cảm giác ngược tâm nhẹ vì bí mật thân phận chưa được tiết lộ.
Khi về đến nơi, Ngọc Anh nhắn tin cho Người lạ:
Ngọc Anh: “Hôm nay gặp lại người quen… lại có mưa và một chút rắc rối… thật thú vị.”
Người lạ: “Ừ… những bất ngờ sẽ khiến em nhớ mãi. Hãy chờ xem điều tiếp theo nhé.”
Và thế là, một chuỗi tình huống hài hước, lãng mạn và ngược tâm nhẹ được hình thành, khiến độc giả vừa cười vừa hồi hộp, mong chờ khoảnh khắc họ nhận ra danh tính thật của nhau.