Sáng Chủ Nhật, Ngọc Anh thức dậy với tâm trạng khó tả. Cô không thể quên những lần gặp gỡ bất ngờ với Huy Khôi và những tin nhắn dí dỏm, ấm áp của Người lạ. Mọi thứ dường như hòa trộn vào nhau, khiến cô vừa bối rối vừa tò mò.
Trong lúc chuẩn bị cà phê, cô mở điện thoại, thấy tin nhắn từ Người lạ:
Người lạ: “Chào buổi sáng! Hôm nay em định làm gì?”
Ngọc Anh: “Mình sẽ đi thư viện và ghé một quán cà phê. Nhưng… cảm giác lạ lùng là mình liên tục gặp người quen ngoài đời.”
Người lạ: “Thật thú vị… có khi nào em đang đứng gần người đó mà không biết không?”
Ngọc Anh đỏ mặt, thầm nghĩ: “Sao anh ấy lại biết mình… hay là…?”
Cả buổi sáng, Ngọc Anh không thể tập trung. Khi đến thư viện, cô vô tình gặp Huy Khôi đang đọc sách ở góc yên tĩnh. Cô ngồi xuống gần đó, nhưng tránh ánh mắt anh, lòng vừa hồi hộp vừa tò mò.
Ngọc Anh (thầm nghĩ): “Có phải Người lạ đang ở gần mình không? Hay là trí tưởng tượng của mình thôi?”
Huy Khôi nhìn cô, nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi, nhưng vẫn giữ khoảng cách: “Cô ấy… không nhận ra tôi, nhưng ánh mắt vẫn khiến tôi thấy… gần gũi.”
Sau vài phút, Ngọc Anh nhắn tin cho Người lạ:
Ngọc Anh: “Hôm nay mình gặp một người… sao cảm giác quen quen, nhưng không phải anh đúng không?”
Người lạ: “Ai biết được… có lẽ em đã gần hơn với sự thật mà không nhận ra.”
Ngọc Anh lẩm bẩm, tim đập nhanh: “Câu nói đó… sao vừa bí ẩn vừa gây tò mò thế này?”
Chiều đến, khi ra quán cà phê, Ngọc Anh lại gặp Huy Khôi – lần thứ ba trong vòng vài ngày. Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, mỉm cười:
Huy Khôi: “Lại gặp nhau… thật tình cờ.”
Ngọc Anh ngượng ngùng, vừa mỉm cười vừa tự nhủ: “Không thể trùng hợp nhiều lần như vậy… hay là… anh ấy chính là Người lạ?”
Cả hai cùng ngồi, trò chuyện về sách, cà phê và những sự kiện nhỏ trong tuần. Mỗi cử chỉ, ánh mắt, đều khiến cả hai cảm thấy gần gũi nhưng vẫn chưa hé lộ bí mật thân phận.
Khi ra về, Ngọc Anh nhắn tin cho Người lạ:
Ngọc Anh: “Hôm nay gặp lại người quen… không biết có phải anh không… cảm giác vừa lạ vừa quen.”
Người lạ: “Hãy cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên. Bất ngờ sẽ đến, và em sẽ biết sự thật sớm thôi.”
Ngọc Anh đặt điện thoại xuống, tim vẫn đập nhanh. Cô bắt đầu nghi ngờ mạnh mẽ về danh tính Người lạ, nhưng cũng không dám chắc, tạo nên cảm giác vừa hồi hộp vừa tò mò.
Và thế là, một cao trào nhẹ về cảm xúc và bí ẩn được xây dựng: độc giả vừa háo hức chờ đợi lần Ngọc Anh nhận ra sự thật, vừa tò mò những tình huống gần gũi sắp tới.