Ánh đèn vàng nhạt từ chiếc đèn chùm pha lê đổ xuống bàn ăn hình chữ nhật bằng gỗ óc chó, tạo nên một không gian ấm cúng nhưng có phần tẻ nhạt. Việt (Nam A) và Linh (Nữ A) ngồi đối diện Khải (Nam B) và Ngọc (Nữ B). Bốn người là những người bạn thân thiết đã hơn mười năm, nhưng đêm nay, sự im lặng giữa hai cặp vợ chồng dường như còn ồn ào hơn cả tiếng nhạc jazz du dương đang phát.
Việt, một doanh nhân thành đạt, đang mải mê lướt tin tức trên điện thoại. Anh chỉ ngẩng đầu lên khi Linh, vợ anh, nhẹ nhàng nhắc: “Anh yêu, ăn chút bò bít tết đi, em đã dặn bếp làm medium rare đúng ý anh.”
“Ừm, cảm ơn em,” Việt đáp cụt lủn, ánh mắt anh vẫn dán vào màn hình. Anh đưa tay vuốt nhẹ lên tóc Linh – một cử chỉ quen thuộc, vô hồn, như một thói quen đã đóng băng. Linh mỉm cười, nhưng ánh mắt cô thoáng qua một tia hụt hẫng, rồi nhanh chóng che giấu. Cô nhớ cái cách Việt từng nhìn cô say đắm, như thể cô là trung tâm vũ trụ của anh, chứ không phải là tin tức tài chính.
Khải, người bạn thân của Việt và cũng là một kiến trúc sư tài hoa, quan sát cảnh tượng đó với vẻ mặt trầm tư. Anh và Ngọc, vợ anh, cũng không khá hơn. Ngọc là một nữ luật sư tài năng, cô thường xuyên làm việc tại nhà, và đêm nay, cô đang kiểm tra hộp thư điện tử dưới bàn ăn.
“Ngọc, em đã ăn chưa?” Khải hỏi, giọng anh dịu dàng đến mức gần như thụ động.
“Em vừa trả lời một email quan trọng, anh ăn trước đi. À, lát nữa anh có thể rửa giúp em chiếc ly này không?” Ngọc trả lời một cách máy móc, không hề nhìn lên.
Khải thở dài. Dịu dàng là điều anh luôn dành cho Ngọc, nhưng dường như nó đã trở thành một chiếc chăn bông quá dày, làm tê liệt mọi đam mê của cô. Anh chợt thèm muốn một sự phản ứng mạnh mẽ hơn, một ngọn lửa bùng lên, dù chỉ là sự giận dữ hay ghen tuông.
Linh (Nữ A), ngồi cạnh Khải, bất ngờ nhìn Khải. Ánh mắt cô như muốn nói: "Anh cũng vậy à?" Khải đáp lại bằng một cái nhún vai đầy chán nản.
“Tôi cảm thấy như mình đang sống trong một bộ phim đã xem đi xem lại hàng trăm lần,” Khải bất ngờ lên tiếng, giọng anh vời vợi phá vỡ sự im lặng. “Mọi thứ đều hoàn hảo, đều đúng mực… nhưng chết tiệt, nó thật là nhàm chán.”
Việt đặt điện thoại xuống, nhíu mày. “Cậu sao thế, Khải? Hôn nhân là thế mà.”
“Không,” Khải lắc đầu, anh nhìn thẳng vào Việt, rồi lướt qua Linh và dừng lại ở Ngọc. “Không phải là hôn nhân, mà là sự an toàn giả tạo mà chúng ta đang tự giam mình vào. Chúng ta đã quên mất cảm giác rung động, cảm giác khao khát một thứ gì đó mãnh liệt.”
Linh, lúc này đã hoàn toàn bị cuốn hút, dựa người về phía trước. “Anh muốn nói đến điều gì?” Khao khát là từ khóa chạm đúng vào nỗi lòng thầm kín của cô.
Khải nhìn Linh. Trong khoảnh khắc đó, Việt thấy một tia sáng lạ lẫm trong mắt Khải khi anh nhìn vợ mình. Một cái nhìn sắc bén, đánh giá, không giống như cách Khải thường nhìn Linh bằng sự tôn trọng của bạn bè.
“Tôi muốn nói,” Khải nói chậm rãi, giọng anh trầm thấp, “chúng ta cần một cú sốc. Một thử thách để xem liệu chúng ta còn có thể rung động trước một cám dỗ hay không. Để biết liệu người ta còn thèm muốn mình không.”
Ngọc (Nữ B) cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lạnh của một luật sư. “Anh đang nói gì vậy, Khải? Thử thách gì? Anh định chơi bời gì sao?”
Khải mỉm cười bí ẩn. “Không, Ngọc yêu. Tôi không định phản bội em. Tôi muốn tạo ra một trò chơi ranh giới. Một giả định để chúng ta cảm nhận lại sự nồng nhiệt đã mất… bằng cách mạo hiểm nhìn thấy nó ở người khác.”
Việt cảm thấy một cơn nóng đột ngột dâng lên. Anh giật mình khi thấy ý tưởng này, dù điên rồ, lại khơi gợi một sự tò mò đã bị kìm nén từ lâu. Anh nhìn Linh, rồi lại nhìn Ngọc. Ngọc thì bình tĩnh nhưng suy xét, còn Linh thì say mê đến mức buông lơi cảnh giác.
“Trò chơi ranh giới?” Linh lặp lại, khao khát trong giọng nói của cô làm Khải hứng thú.
“Đúng vậy,” Khải khẳng định. “Một trò chơi, nơi chúng ta thử thách bản thân với người bạn thân của mình. Chúng ta sẽ đặt ra những điều khoản cấm kỵ – tuyệt đối không vượt quá giới hạn cuối cùng – nhưng chúng ta sẽ đi sát nó. Cùng nhau đi du lịch, cùng nhau đóng vai người yêu trong một buổi tối, cùng nhau chia sẻ những bí mật mà chỉ có người yêu mới biết.”
Khải nhìn Việt, ánh mắt anh đầy thách thức. “Việt, cậu luôn nói cậu táo bạo. Dám không? Làm nóng lại cuộc hôn nhân của chúng ta bằng cách xem liệu chúng ta có còn hấp dẫn người khác giới không?”
Việt nhìn vào Ngọc, người vợ lạnh lùng, thông minh của bạn mình, người anh luôn thầm ngưỡng mộ sự khép kín và bí ẩn. Rồi anh nhìn sang Linh, vợ anh, người đang chờ đợi một câu trả lời liều lĩnh từ anh. Anh biết, nếu anh từ chối, sự nguội lạnh sẽ tàn phá họ nhanh hơn.
Anh nuốt khan, sự tò mò và cấm kỵ hòa trộn thành một thứ cảm xúc bứt rứt. “Luật chơi là gì?” Việt hỏi, giọng anh trầm và quyết đoán. “Nếu đã chơi, phải chơi đến cùng.”
Linh mỉm cười rạng rỡ, nụ cười say mị đó khiến Việt nhớ lại lý do anh đã yêu cô. Còn Ngọc thì vẫn nghi ngờ, nhưng Khải đã nắm lấy tay cô, một cái nắm tay chiếm hữu và an ủi. Bàn tròn đêm nay đã không còn là nơi của sự nhàm chán, mà là điểm khởi đầu của một ranh giới mỏng manh sắp bị thử thách.