Quay trở lại ‘Cổ Trấn Yên Mơ’, màn đêm buông xuống nặng nề hơn cả những lời thề nguyền. Việt (Nam A) và Ngọc (Nữ B) nằm trên hai chiếc giường đơn, cách nhau chỉ vài gang tay. Tiếng mưa rơi ngoài hiên giờ đã nhỏ dần, nhường chỗ cho sự im lặng đầy ám ảnh trong căn phòng.
Việt không ngủ được. Anh cảm nhận được sự tồn tại của Ngọc bên cạnh một cách mãnh liệt chưa từng có. Anh nhớ lại nụ cười thoáng qua của cô khi họ chia sẻ về sở thích đồ cổ – một nụ cười chân thật và buông lơi hơn nhiều so với vẻ nghiêm nghị thường thấy của cô.
Anh quay lưng lại với Ngọc, nhưng dường như bóng hình cô vẫn phủ kín tâm trí anh. Anh cảm thấy một sự thiếu hụt rất lớn trong cuộc hôn nhân của mình với Linh. Linh nồng nhiệt, nhưng cô quá dễ đoán. Còn Ngọc, cô là một kho báu bị khóa chặt, và sự thôi thúc muốn chiếm đoạt chiếc chìa khóa đó khiến anh bỏng rát.
Đột nhiên, anh nghe thấy một tiếng động khẽ khàng từ phía giường Ngọc. Là tiếng thở dài nhẹ nhàng hay chỉ là tiếng cựa quậy trong giấc ngủ? Anh nín thở, cảm nhận từng chút hơi thở của cô.
Việt không thể kìm nén được nữa. Anh cẩn thận quay người lại, nhìn về phía Ngọc. Ánh sáng mờ ảo từ trăng ngoài cửa sổ chỉ đủ để anh phác họa được đường nét cơ thể cô, chiếc chăn mỏng manh nửa che nửa hở.
Ngọc không ngủ. Cô đang nằm nghiêng, hướng về phía anh.
Bốn mắt gặp nhau trong bóng tối.
Sự căng thẳng bùng lên ngay lập tức, mãnh liệt đến mức tê dại. Việt nhận ra cô cũng đang thức và quan sát anh. Mọi giả định về sự chuyên nghiệp đều bị sụp đổ trước khoảnh khắc trần trụi này.
“Anh không ngủ được sao, Việt?” Ngọc hỏi, giọng cô thì thầm, nhỏ đến mức gần như lọt thỏm vào tiếng gió.
“Tôi cũng muốn hỏi em như vậy, Ngọc,” Việt đáp, giọng anh khàn đặc vì kìm nén.
“Tôi đang nghĩ về Khải,” Ngọc nói. Cô đang nhắc nhở về Quy tắc 4 – Luôn nhớ về người bạn đời. Nhưng cách cô nói, lại như một lời thú nhận về sự cô độc. “Anh ấy quá tốt, quá dịu dàng. Đôi khi tôi cảm thấy anh ấy không thực sự khao khát tôi, mà chỉ nuông chiều tôi.”
Đây là mũi tên tâm lý thứ hai. Ngọc đang cầu xin một sự mạnh mẽ, một sự chiếm hữu mà Khải không thể cho cô.
Việt cảm thấy một sự thôi thúc rất lớn muốn vươn tay qua khoảng cách nhỏ bé đó, muốn chạm vào cô, chạm vào góc yếu đuối mà cô đang buông lơi. Anh biết, chỉ cần một chạm, ranh giới sẽ bị phá vỡ.
“Tôi hiểu cảm giác đó,” Việt nói, anh nhích người một chút, khoảng cách vật lý giữa hai người thu hẹp lại. “Linh thì ngược lại. Cô ấy khao khát sự bất ngờ, sự nổi loạn. Tôi… tôi sợ sự nồng nhiệt đó làm tôi mất kiểm soát.”
Cả hai đang dùng người bạn đời của mình làm lý do để tiến gần đến nhau, giải phóng những khát vọng bị giấu kín.
Đột nhiên, Ngọc chuyển động. Cô ngồi dậy trên giường. Việt cũng ngồi bật dậy theo. Cô tiến lại sát mép giường mình, chạm chân xuống sàn nhà lạnh.
“Tôi… tôi khát nước,” Ngọc nói, giọng cô run rẩy một chút. Lần đầu tiên, cô bộc lộ sự bối rối và yếu đuối.
“Để tôi đi lấy cho em,” Việt nhảy ra khỏi giường, nhanh hơn cả lý trí anh cho phép.
Khi anh đi ngang qua giường Ngọc, cơ thể họ áp sát nhau trong tích tắc. Hơi thở Việt gấp gáp lại vì sự gần gũi đột ngột. Ngọc cúi đầu, mái tóc cô lướt nhẹ qua cánh tay anh.
Khoảnh khắc đó, sự gợi cảm không đến từ hành động, mà từ sự cấm đoán. Mùi hương của Ngọc, sự run rẩy của cô, hơi nóng từ cơ thể cô – tất cả đánh thẳng vào bản năng của Việt.
Anh vội vã bước ra khỏi phòng, để lại Ngọc lại một mình trong bóng tối, lòng bứt rứt không yên. Anh biết, nếu anh ở lại thêm một giây, trò chơi ranh giới có lẽ đã kết thúc theo một cách phạm giới không thể cứu vãn.