đổi vợ - tìm kiếm hứng thú mới

Chương 4: SỰ CHỦ ĐỘNG CỦA KẺ KHỜ DẠI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Căn gác mái mà Khải (Nam B) chọn nằm cách xa thành phố hàng trăm cây số. Đây là một không gian tối giản đến mức gần như trống rỗng, chỉ có một chiếc bàn gỗ lớn, một tấm nệm trải sàn và cửa sổ kính nhìn thẳng ra rừng thông bạt ngàn. Sự đơn độc của nơi này càng làm cho sự gần gũi giữa Khải và Linh (Nữ A) trở nên trần trụi và rõ nét hơn.

Linh cảm thấy được giải thoát ngay lập tức. Cô không cần phải giữ vẻ ngoài hoàn hảo như khi ở nhà. Cô mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình, mái tóc xõa tung. Khải, ngược lại, vẫn giữ vẻ trầm ổn quen thuộc. Anh bày bản thiết kế ra bàn, nhưng ánh mắt anh vời vợi, không tập trung.

“Anh bế tắc với ý tưởng về ‘Ngôi nhà Cảm Xúc’ này,” Khải thở dài, chỉ vào bản vẽ. “Nó phải là nơi giải phóng mọi kìm nén, nhưng tôi không thể tìm thấy cảm xúc nồng nhiệt nào để đưa vào.”

Linh tiến lại gần bàn, áp sát Khải từ phía sau. Khoảng cách giữa họ bị thu hẹp đột ngột. Khải cứng đờ người lại, hương thơm dịu nhẹ của Linh bao trùm lấy anh. Sự phòng vệ và kìm nén của anh lộ rõ.

“Vấn đề không nằm ở kiến trúc, Khải,” Linh thì thầm, giọng cô trầm thấp và mềm mại đến mức khiêu khích. “Vấn đề nằm ở chính anh. Anh đã quá dịu dàng với Ngọc, với cuộc sống, đến mức anh đã giết chết ngọn lửa bên trong mình.”

Đây là thử thách tâm lý Linh dành cho Khải. Cô đang đánh thẳng vào điểm yếu mà Khải đã thú nhận trong lòng.

Khải nuốt khan, anh cảm nhận được hơi thở ấm áp của Linh bên tai. Anh quay lại, đối diện với cô. “Linh, em đang đi quá sát ranh giới.”

“Ranh giới ư?” Linh cười quyến rũ, ánh mắt cháy bỏng của cô thăm dò sâu vào Khải. “Khải, em luôn ngưỡng mộ anh, vì anh là người đàn ông duy nhất trong vòng tròn này dám mơ về sự dịu dàng. Nhưng sự dịu dàng đó có đang chôn vùi khát vọng của anh không? Anh có bao giờ khao khát được thô bạo một lần chưa?”

Khải cảm thấy một dòng điện chạy qua người. Khát vọng bị kìm nén của anh bỗng chốc trỗi dậy, mãnh liệt như những con sóng ngầm. Trong cuộc hôn nhân với Ngọc, anh luôn là người thụ động, người chiều chuộng. Anh chưa bao giờ được buông lơi bản năng mạnh mẽ của mình.

Linh nhận thấy sự dao động trong mắt Khải. Cô biết mình đã chạm đúng vào vết thương.

“Hãy làm một thử nghiệm, Khải,” Linh nói, giọng cô dẫn dắt. “Đừng vẽ bằng lý trí. Hãy cảm nhận một căn phòng khiêu gợi nhất, nơi mà sự đam mê và yếu đuối của con người được phơi bày. Hãy miêu tả nó bằng những từ ngữ nồng nhiệt nhất anh từng nghĩ đến.”

Khải nhắm mắt lại. Anh bắt đầu miêu tả một căn phòng không bằng vật liệu, mà bằng cảm xúc: “Nó phải tối, chỉ có ánh sáng hắt từ khe cửa. Bức tường phải sần sùi, nơi mà những ngón tay khắc khoải có thể bấu víu vào. Không gian phải chật hẹp, nơi mà hơi thở của hai người áp sát vào nhau, tạo ra sự tê dại...”

Linh rung động trước những từ ngữ mạnh mẽ và sâu sắc đó. Đó là con người khác của Khải, con người mà Ngọc không thể khám phá.

“Tuyệt vời, Khải,” Linh thúc giục. “Bây giờ, vẽ nó ra.”

Khải mở mắt, ngọn lửa sáng tạo và đam mê cùng lúc bùng cháy trong anh. Anh quay lại bàn, cầm bút chì. Linh, vì muốn thấy bản vẽ, lại gần anh hơn nữa, hai thân thể họ gần như va chạm. Linh cố ý không lùi lại, cô say mê nhìn Khải trong lúc anh tập trung.

Khải vẽ như một người bị thôi miên, những đường nét dứt khoát và mạnh mẽ. Đến một khoảnh khắc, tay anh vô tình lướt qua tay Linh.

Chạm.

Cả hai giật bắn người. Khoảnh khắc tiếp xúc ấy phá vỡ mọi kìm nén về vật lý. Khải rụt tay lại như bị bỏng. Anh nhìn Linh, ánh mắt trầm luân của anh không còn dịu dàng nữa, mà là sự thèm muốn tội lỗi anh đã giấu kín bấy lâu.

“Tôi… tôi xin lỗi,” Khải nói, giọng anh khản đặc.

Linh lắc đầu, cô không hề rút lui. Cô biết cô đang đánh cắp những rung động này, nhưng sự khao khát được cảm nhận sự mạnh mẽ này từ một người đàn ông không thuộc về mình đã khiến cô lấn tới.

“Không sao, Khải,” Linh đáp, cô chủ động đặt tay mình lên bàn, ngay sát tay anh. “Hãy tiếp tục. Căn phòng đó… nó vẫn chưa hoàn thiện.” Cô đang thử thách anh, thử thách lý trí của anh.

Khải nhìn vào ranh giới mỏng manh giữa hai bàn tay. Anh có thể chạm vào cô, chạm vào lửa. Anh cảm nhận sự nóng bỏng từ sự cấm kỵ này. Anh hít một hơi thật sâu, rồi gồng mình lên để tiếp tục vẽ, mọi cảm xúc nồng nhiệt được Khải giải phóng không phải vào bản thiết kế, mà là vào sự kìm nén không được chạm vào người phụ nữ đang khiêu khích anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×