Thứ Hai, ngày 30 tháng 8, năm 2025. Sài Gòn.
Trần Hoàng Quân thích cái cảm giác đứng trên tầng thượng của những công trình sắp hoàn thiện. Anh thích cái cách Sài Gòn trải dài vô tận dưới chân mình, một thành phố hỗn loạn nhưng lại vận hành theo một trật tự vô hình. Ở tuổi 29, anh là một kiến trúc sư trẻ nổi bật, tác giả của những tòa nhà chọc trời đang định hình lại đường chân trời của thành phố. Mọi người nhìn vào anh, thấy được tài năng, sự nghiệp và một tương lai xán lạn. Nhưng chỉ có anh biết, giữa Sài Gòn hơn mười triệu dân này, anh vẫn luôn là một kẻ cô độc. Nỗi cô độc của một đứa trẻ mồ côi, lớn lên từ những mái ấm tình thương, không hề có một ký ức nào về cha mẹ.
Anh đang đứng trên tầng thượng của "The Vertex", công trình tâm đắc nhất của mình, khi định mệnh của anh xuất hiện.
Cô gái đó tên Linh. Cô đến như một cơn gió, mang theo máy ảnh, nụ cười rạng rỡ và một nguồn năng lượng sống dồi dào. Cô là phóng viên ảnh của tạp chí "Kiến Trúc & Đời Sống", được cử đến để chụp bộ ảnh độc quyền về tòa nhà. Trong khi cả ekip của cô trầm trồ trước những kết cấu thép hùng vĩ, những mặt kính phản chiếu cả bầu trời, thì ống kính của cô lại hướng về những điều nhỏ nhặt. Cô chụp vệt nắng đang nhảy múa trên bức tường thô, chụp bóng của một người công nhân đổ dài trên hành lang, chụp một giọt nước còn đọng lại trên lan can sau cơn mưa đêm qua.
Khi buổi chụp hình kết thúc, cô tìm đến anh, đôi mắt sáng lấp lánh sự tò mò. "Công trình của anh rất đẹp, KTS. Quân. Nó có một sự kiêu hãnh và vững chãi. Nhưng em nghĩ, linh hồn của nó lại nằm ở cách anh đưa ánh sáng vào những góc tối."
Câu nói đó, như một chiếc chìa khóa, đã mở ra một cánh cửa nào đó trong lòng Quân. Lần đầu tiên, có người không chỉ nhìn thấy công trình của anh, mà còn đọc được cả suy nghĩ của anh, đọc được cả nỗi khao khát ánh sáng của một tâm hồn vốn quen với bóng tối.
Cuộc gặp gỡ đó là một sự khởi đầu. Anh không biết mình đã lấy dũng khí từ đâu để mời cô một ly cà phê. Rồi một buổi hẹn, rồi lại một buổi hẹn nữa. Tình yêu của họ đến một cách tự nhiên như hơi thở.
Anh, một người vốn kiệm lời, lại có thể nói hàng giờ với cô về những ý tưởng kiến trúc điên rồ nhất. Anh dẫn cô đi xem những công trình còn dang dở, cho cô thấy vẻ đẹp của Sài Gòn qua những đường nét, những kết cấu, những không gian mà anh tạo ra. Một Sài Gòn của anh, trật tự, duy mỹ và có phần tĩnh lặng.
Còn cô, lại kéo anh vào một Sài Gòn hoàn toàn khác. Cô dắt anh luồn lách vào những con hẻm sâu, nơi có những gánh hàng rong thơm nức mũi, có tiếng trẻ con nô đùa, có những cụ già ngồi đánh cờ trước hiên nhà. Cô cho anh thấy một Sài Gòn của cô, đầy màu sắc, đầy âm thanh, có chút hỗn loạn nhưng lại vô cùng ấm áp và chân thật.
Họ là hai mảnh ghép hoàn hảo. Anh mang đến cho cô sự vững chãi, một bờ vai để cô nương tựa sau những chuyến đi dài. Còn cô, như một mặt trời nhỏ, đã dùng chính sự rực rỡ của mình để xua tan đi bóng tối cô độc đã bao phủ tâm hồn anh suốt gần ba mươi năm. Khoảng trống trong lòng anh, lần đầu tiên trong đời, đã được lấp đầy.
Một buổi tối mùa thu, Sài Gòn lên đèn. Họ đứng bên nhau ngoài ban công căn hộ áp mái của Quân. Anh ôm cô từ phía sau, cằm tựa lên mái tóc mềm mại của cô, cùng cô ngắm nhìn thành phố lấp lánh như một dải ngân hà.
"Linh này," anh thì thầm.
"Dạ?"
"Từ khi gặp em, anh mới biết Sài Gòn về đêm lại đẹp đến vậy."
Cô mỉm cười, xoay người lại đối mặt với anh. "Từ khi gặp anh, em mới biết em muốn dừng chân ở một nơi."
Không cần thêm lời nói nào nữa. Anh cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn. Nụ hôn đầu tiên của họ, ngọt ngào và dịu dàng, mang theo hương vị của Sài Gòn về đêm và lời hứa hẹn về một tương lai hạnh phúc.
Đó là một ngày nắng đẹp nhất, ngày mà họ đã tin rằng, định mệnh sắp đặt cho họ gặp nhau, là để cùng nhau đi đến cuối cuộc đời.