dòng máu không thể nào quên

Chương 2: Những Mảnh Ghép Hoàn Hảo


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một năm sau.

Căn hộ áp mái của Quân đã hoàn toàn thay đổi. Nó không còn là không gian sống tối giản và có phần lạnh lẽo của một người đàn ông độc thân nữa. Sức sống của Linh đã len lỏi vào từng ngóc ngách. Những chậu sen đá nhỏ xinh được đặt ngay ngắn trên bệ cửa sổ. Bức tường lớn trong phòng khách, nơi trước đây chỉ treo những bản vẽ kỹ thuật, giờ đây được trang trí bằng những bức ảnh nghệ thuật đầy màu sắc do chính tay Linh chụp. Chiếc tủ lạnh luôn trống không, giờ đây lúc nào cũng đầy ắp những món ăn vặt mà cô thích. Nơi này, cuối cùng cũng có hơi ấm của một "ngôi nhà".

Tình yêu của họ không phải là thứ tình yêu ồn ào, phô trương. Nó là sự hòa quyện, là sự hiện diện thầm lặng trong cuộc sống của nhau. Quân vẫn là một kiến trúc sư bận rộn, nhưng anh đã học được cách về nhà sớm hơn. Anh thích cảm giác mở cửa ra và nhìn thấy cô đang ngồi cuộn tròn trên sofa, chăm chú chỉnh sửa những bức ảnh, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm một mình. Linh vẫn là một cô nàng ưa dịch chuyển, nhưng những chuyến đi của cô bây giờ ngắn hơn, và cô luôn mong ngóng được trở về, kể cho anh nghe những câu chuyện mà cô đã thấy, đã nghe, đã chụp lại được.

Sự nghiệp của họ cũng vì có nhau mà thăng hoa hơn. Linh trở thành nhiếp ảnh gia "ruột" cho mọi công trình của Quân. Dưới ống kính đầy cảm xúc của cô, những khối bê tông, sắt thép vô tri của anh bỗng trở nên có hồn, có câu chuyện. Ngược lại, chính anh lại là nguồn cảm hứng lớn nhất trong các tác phẩm của cô. Loạt ảnh "Kiến trúc sư và thành phố" của cô, ghi lại những khoảnh khắc trầm mặc của Quân giữa những công trình của anh, đã đoạt một giải thưởng nhiếp ảnh danh giá. Họ trở thành một cặp đôi quyền lực trong giới nghệ thuật Sài Gòn, được nhiều người ngưỡng mộ.

Nhưng sự hòa hợp sâu sắc nhất của họ, lại nằm ở những khoảnh khắc chỉ có hai người.

Đêm đó, Sài Gòn đổ một cơn mưa rào xối xả. Quân vừa hoàn thành xong một bản thiết kế quan trọng. Anh bước ra phòng khách, thấy Linh đang ngủ thiếp đi trên sofa, trên tay vẫn còn cầm chiếc máy ảnh. Anh mỉm cười, nhẹ nhàng bế cô lên, đưa vào phòng ngủ.

Khi anh đặt cô xuống chiếc giường êm ái, cô khẽ cựa mình tỉnh giấc. "Mấy giờ rồi anh?" cô hỏi, giọng nói ngái ngủ.

"Khuya rồi. Em ngủ đi," anh dịu dàng đáp, định quay đi.

Nhưng một bàn tay nhỏ bé đã níu anh lại. "Ở lại với em."

Anh nằm xuống bên cạnh cô, kéo chăn đắp cho cả hai. Ngoài trời mưa vẫn rơi nặng hạt, nhưng trong căn phòng lại vô cùng ấm áp. Anh khẽ vuốt ve mái tóc cô, đặt lên trán cô một nụ hôn. Nụ hôn trượt dần xuống đôi mắt, sống mũi, và dừng lại trên đôi môi mềm mại của cô.

Nụ hôn ban đầu chỉ là sự vỗ về, nhưng nhanh chóng được thổi bùng lên bởi ngọn lửa đam mê đã được nhen nhóm từ lâu. Anh không phải là mối tình đầu của cô, cô cũng vậy. Nhưng họ biết, họ chính là mảnh ghép cuối cùng, mảnh ghép hoàn hảo nhất của đời mình.

Đêm đó, Sài Gòn dường như không ngủ. Và trong căn hộ áp mái ấm cúng, giữa tiếng mưa rơi không ngớt, họ đã trao cho nhau tất cả những gì mình có. Không chỉ là sự hòa quyện của thể xác, mà là những mảnh vá cho tâm hồn cô độc của anh và sự bình yên cho trái tim luôn bay nhảy của cô. Giữa những nụ hôn và những lời thì thầm yêu thương, họ đã thật sự trở thành một.

Trong khoảnh khắc bình yên sau cơn bão lòng, cô gối đầu lên ngực anh, lắng nghe nhịp đập trái tim trầm ổn của anh. Cô hỏi: "Anh Quân, anh có bao giờ nghĩ về gia đình không?"

Quân im lặng một lúc lâu. Anh siết chặt vòng tay hơn. "Trước đây thì không. Vì anh không có. Nhưng bây giờ thì có rồi." Anh cúi xuống, hôn lên đỉnh đầu cô. "Em chính là gia đình của anh, Linh à."

Lời nói đó, là sự khẳng định vững chắc nhất. Là nền móng cho một ngôi nhà hạnh phúc mà cả hai đang cùng nhau xây dựng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×