dòng máu không thể nào quên

Chương 10: Tấm Ảnh Cũ Và Cơn Bão Lòng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, người bạn chung của họ đăng một album ảnh của buổi tiệc sinh nhật lên Facebook. Trong đó, có một tấm ảnh chụp cả nhóm. Và ở ngay trung tâm của tấm ảnh, dù cách nhau một khoảng nhỏ, là Quân và Linh. Họ đang đứng cạnh nhau, gượng gạo nở một nụ cười hướng về ống kính.

Bức ảnh nhanh chóng nhận được hàng trăm lượt thích và bình luận. "Trời ơi cặp đôi vàng tái hợp hả?", "Nhìn vẫn đẹp đôi quá!", "Bao giờ cưới lại đây?". Những lời bình luận vô tư của bạn bè, giờ đây lại như hàng ngàn mũi kim châm thẳng vào tim của hai người trong cuộc.

Tại căn hộ dịch vụ lạnh lẽo, Quân ngồi lặng người trước màn hình laptop, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh. Anh không nhìn nụ cười gượng gạo của mình. Anh nhìn cô. Anh thấy cô gầy hơn, làn da sạm đi vì sương gió. Nhưng điều làm tim anh đau nhất, là ánh sáng trong đôi mắt cô đã không còn trong veo, rạng rỡ như xưa nữa. Nó được thay thế bằng một sự sâu thẳm, một nỗi buồn tĩnh lặng mà chỉ có người từng trải qua bão tố mới có. Là lỗi của mình, anh tự trách. Chính mình đã dập tắt đi ánh nắng trong đôi mắt ấy. Cảm giác tội lỗi và bất lực gặm nhấm tâm can anh.

Cách đó vài cây số, trong một phòng khách sạn tạm bợ, Linh cũng đang nhìn vào tấm ảnh đó. Cô không nhìn vào nỗi buồn của chính mình. Cô nhìn anh. Cô thấy được sự mệt mỏi ẩn sau vẻ ngoài chững chạc, thấy được quầng thâm dưới đôi mắt anh. Anh không hề ổn, cũng giống như cô. Nỗi hận thù trong cô từ lâu đã không còn nữa, chỉ còn lại một sự xót xa đến tột cùng cho anh, và cho cả hai người.

Họ là hai kẻ đáng thương nhất trong chính bi kịch của đời mình.

Đang lúc chìm trong những suy nghĩ miên man, điện thoại của Linh đột nhiên reo lên. Là số máy của một người cô hàng xóm ở Vũng Tàu.

"Linh hả con?" giọng người phụ nữ ở đầu dây bên kia vô cùng hốt hoảng. "Con về Vũng Tàu ngay đi con ơi! Mẹ con... mẹ con vừa mới ngất xỉu rồi! Bác vừa mới đưa bác Mai vào bệnh viện cấp cứu!"

Tai Linh ù đi. Mọi thứ xung quanh như chao đảo.

Cô cuống cuồng thu dọn đồ đạc, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Mẹ. Mẹ là người thân duy nhất của cô. Cô không thể mất mẹ được. Trong cơn hoảng loạn tột độ, khi cảm thấy cả thế giới như sắp sụp đổ, theo một phản xạ vô thức, ngón tay cô đã bấm gọi một dãy số. Dãy số mà cô ngỡ rằng mình đã xóa đi từ lâu, nhưng thực chất đã khắc sâu vào trong tiềm thức.

Điện thoại của Quân rung lên. Anh nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình, trái tim như ngừng đập.

"Linh?" anh bắt máy, giọng nói run run.

"Anh Quân..." giọng Linh ở đầu dây bên kia vỡ òa ra trong tiếng khóc. "Mẹ em... mẹ em nhập viện rồi... Em... em sợ lắm..."

Trong giây phút yếu đuối nhất, người đầu tiên và duy nhất cô có thể nghĩ đến, vẫn là anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×