đồng nghiệp nữ nhờ qua nhà trả ơn và cái kết

Chương 1:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hoàng ngồi trong văn phòng tối muộn, chỉ còn ánh sáng hắt ra từ màn hình máy tính, cố gắng sắp xếp lại những con số cuối cùng sau cơn bão. Mùi cà phê nguội và sự yên tĩnh đến lạ lùng của tòa nhà văn phòng cao cấp lúc nửa đêm bao trùm lấy anh. Đã hai tuần kể từ ngày dự án Alpha được cứu vãn một cách thần kỳ. Mọi người đã trở về với nhịp sống bình thường, nhưng đối với Hoàng, mọi thứ vẫn đang chao đảo.

Không phải vì mệt mỏi, mà vì Mai.

Cô, Trưởng phòng Marketing – người phụ nữ với vẻ ngoài được đúc kết từ băng giá và sự chuyên nghiệp tuyệt đối, người mà anh thầm ngưỡng mộ và giữ khoảng cách suốt ba năm, đã trở thành trung tâm của mọi suy nghĩ.

Sự kiện đó diễn ra vào một tối thứ Bảy, chỉ hai mươi tư giờ trước buổi thuyết trình quan trọng. Hoàng, một chuyên viên phân tích dự án vốn ít được chú ý, tình cờ phát hiện ra lỗ hổng dữ liệu khổng lồ trong bản báo cáo cuối cùng của Mai – một sai sót có thể hủy hoại toàn bộ công sức và danh tiếng của cô. Anh đã không ngần ngại gọi cho Mai ngay lập tức, và hai người đã khóa mình trong phòng họp từ đó cho đến sáng.

Đó không chỉ là những giờ phút làm việc căng thẳng; đó là lần đầu tiên Hoàng được thấy Mai mất kiểm soát.

Ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo rọi vào khuôn mặt cô khi cô gục xuống bàn, mái tóc đen mượt rối tung, hai tay ôm đầu. Sự tuyệt vọng và áp lực đã đè bẹp lớp vỏ bọc hoàn hảo của cô. “Hoàng, nếu lần này thất bại... tôi không biết phải làm sao,” giọng cô khàn đặc, không còn là âm điệu sắc lạnh thường thấy. Khoảnh khắc đó, cô không phải là sếp của anh, mà là một người phụ nữ mong manh đang đứng trước bờ vực.

Hoàng đã không nói gì ngoài việc đặt ly nước ấm lên bàn và bắt đầu làm việc, ánh mắt anh hoàn toàn tập trung vào biểu đồ. Anh làm việc đó không phải vì sự nghiệp, mà vì Mai. Anh muốn che chắn cho sự mong manh vừa lộ ra của cô.

Họ đã sửa chữa kịp thời. Buổi thuyết trình thành công vang dội. Mai đã cứu được công ty và bản thân cô.

Sau chiến thắng, Mai chỉ nói một câu duy nhất: “Cảm ơn anh, Hoàng.” Giọng cô lại trở nên cứng rắn, như thể cô vội vàng đóng lại cánh cửa của sự yếu đuối mà cô đã để ngỏ đêm đó. Hành động tiếp theo của cô là tăng lương và trao cho anh một khoản thưởng hậu hĩnh. Những phần thưởng vật chất, quen thuộc và an toàn.

Nhưng Hoàng không cần tiền. Anh cần một thứ gì đó khác, một sự thừa nhận chân thật hơn từ cô.

"Thứ anh cần không phải là tiền," Hoàng lẩm bẩm với chính mình, miết ngón tay lên cốc cà phê rỗng.

Đúng lúc đó, anh thấy Mai bước ra từ phòng làm việc của Trưởng phòng Tài chính, tay cầm một tập hồ sơ. Cô luôn về muộn. Hôm nay, cô mặc chiếc váy liền màu xanh hải quân, tôn lên đường nét thanh mảnh và chiều cao nổi bật. Mọi thứ đều hoàn hảo, từ chiếc đồng hồ bạc trên cổ tay đến cách cô hất nhẹ mái tóc khi đi.

Mai đi ngang qua bàn làm việc của Hoàng. Cô dừng lại.

"Hoàng." Giọng cô vẫn trầm và điềm tĩnh.

Anh ngẩng đầu lên, tim đập nhanh hơn một nhịp. Ánh mắt anh chạm vào đôi mắt cô, vốn luôn sắc sảo, giờ lại có một tia nhìn khó hiểu, gần như là dò xét.

"Vẫn còn làm việc à?" Cô hỏi, nhưng giọng điệu không giống hỏi thăm, mà giống như một lời tuyên bố.

"Tôi đang hoàn thiện nốt hồ sơ dự án, thưa Trưởng phòng," Hoàng đáp, giữ giọng điệu chuyên nghiệp hết mức có thể.

Mai im lặng. Cô nhìn thẳng vào anh, không chớp mắt. Sự im lặng đó nặng nề hơn mọi lời nói. Nó kéo dài đủ lâu để Hoàng cảm thấy má mình nóng lên, đủ lâu để anh nhớ lại khoảnh khắc hai khuôn mặt họ đã ở rất gần nhau dưới ánh đèn bàn làm việc đêm đó.

"Khoản thưởng và tăng lương vẫn không đủ để trả hết ân huệ của anh," Mai đột ngột nói, phá vỡ sự im lặng.

Hoàng nhếch mép, một nụ cười nhẹ. "Tôi không nghĩ về điều đó, thưa Trưởng phòng."

"Nhưng tôi có." Cô đáp lại ngay lập tức, giọng nói dứt khoát như một mệnh lệnh. "Tôi nợ anh, Hoàng. Và tôi luôn trả đủ nợ."

Cô bước lại gần hơn một bước, cúi người xuống một chút, khiến Hoàng phải ngước nhìn. Một mùi hương nước hoa tinh tế, quyến rũ xộc vào khứu giác anh. Môi cô gần như chạm vào tai anh, cô thì thầm, một âm thanh đủ nhỏ để chỉ mình anh nghe thấy, đủ ấm để đốt cháy sự cảnh giác của anh.

"Anh có rảnh cuối tuần này không? Hãy đến nhà tôi. Tôi sẽ trả anh một ân huệ khác, xứng đáng hơn."

Hoàng gần như nín thở. Đôi mắt anh nhìn thẳng vào Mai, tìm kiếm một dấu hiệu của sự đùa cợt hay hiểu lầm. Nhưng đôi mắt cô hoàn toàn nghiêm túc, chứa đựng một thứ khao khát bí mật và nguy hiểm. Cô đang mời gọi anh bước vào một vùng cấm.

"Tôi... tôi sẽ chờ địa chỉ, Trưởng phòng," Hoàng đáp lại, giọng nói hơi khàn. Anh không dám hỏi cô "ân huệ khác" đó là gì. Anh biết. Và đó là thứ anh đã chờ đợi.

Mai đứng thẳng dậy, khôi phục lại vẻ lạnh lùng ngay lập tức, như thể vừa chuyển đổi giữa hai nhân cách. Cô gật đầu nhẹ nhàng, bước đi mà không ngoảnh lại.

Hoàng nhìn theo bóng lưng cô khuất dần sau cánh cửa kính. Sự yên tĩnh quay trở lại, nhưng hơi thở của anh thì không.

Anh cầm điện thoại lên. Màn hình tối, không có tin nhắn nào cả. Cô chưa gửi địa chỉ. Cô chỉ vừa ném ra một lời hứa, một lời mời đầy ẩn ý, và đã thành công trong việc biến cả tuần tiếp theo của anh thành một sự chờ đợi đầy căng thẳng và khao khát. Anh biết, thứ sắp đến không phải là bữa tối trả ơn, mà là sự bùng nổ của mọi cảm xúc và khao khát bị kìm nén trong suốt ba năm qua.

Sẽ là một cái bẫy. Anh biết. Nhưng anh sẵn lòng bước vào.

Anh đặt điện thoại xuống, cố gắng quay lại với công việc, nhưng những con số trên màn hình đã hoàn toàn biến mất. Tất cả những gì còn lại trong đầu anh là hình ảnh Mai trong bóng tối, và lời thì thầm của cô: "Tôi sẽ trả anh một ân huệ khác."


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×