Cả tuần làm việc sau cái đêm ở văn phòng trở nên dài đằng đẵng và khó khăn hơn bao giờ hết đối với Hoàng. Căn phòng họp, nơi hai người từng cùng nhau chiến đấu với dữ liệu, giờ đây giống như một thánh địa cấm đối với anh. Mỗi khi đi ngang qua bàn làm việc của Mai, anh đều cảm thấy một lực hút vô hình, buộc anh phải cố gắng nhìn đi chỗ khác.
Mai, như thường lệ, vẫn là Trưởng phòng Marketing hoàn hảo. Cô duy trì khoảng cách chuyên nghiệp một cách tuyệt đối, thậm chí còn lạnh lùng hơn. Cô chỉ nói chuyện với Hoàng về công việc, với giọng điệu khách sáo, không một chút gợi ý hay nhắc nhở nào về lời hứa tối hôm đó. Điều này càng làm Hoàng hoài nghi và đấu tranh nội tâm.
Liệu cô ấy chỉ đang thử mình? Liệu đó chỉ là một phút yếu lòng cô đơn rồi cô ấy quên mất?
Anh đã sắp tự thuyết phục bản thân rằng mọi chuyện chỉ là do anh tưởng tượng, là do sự khao khát kìm nén của anh đã phóng đại lời nói của cô. Nếu Mai không gửi tin nhắn, anh thề sẽ coi như chuyện chưa từng xảy ra. Sự tự trọng của anh không cho phép anh nhắc nhở cô về một "ân huệ" mang tính cá nhân như vậy.
Tối thứ Sáu. Hoàng trở về căn hộ nhỏ của mình. Cảm giác bồn chồn, nửa mong đợi nửa thất vọng, khiến anh không thể làm được gì. Anh nấu một bữa ăn đơn giản nhưng không thể nuốt trôi. Điện thoại nằm úp trên bàn cà phê, mỗi lần màn hình sáng lên vì thông báo công việc, anh lại thất vọng.
Đồng hồ điểm mười hai giờ đêm. Tiếng chuông nửa đêm vang lên, mang theo một cảm giác kết thúc. Hoàng thở dài, buông xuôi. Có lẽ, chuyện đã kết thúc rồi. Mai đã chọn cách an toàn, chọn giữ khoảng cách. Anh nên làm theo.
Anh vừa đứng dậy định đi tắm thì điện thoại rung lên một tiếng duy nhất, không phải là tiếng chuông thông báo email, mà là tiếng chuông tin nhắn cá nhân quen thuộc.
Anh cầm lấy chiếc điện thoại. Màn hình hiện lên một thông báo tin nhắn từ một số lạ. Anh biết đó là Mai.
Đầu ngón tay anh run rẩy một chút khi mở tin nhắn.
Nội dung tin nhắn vô cùng ngắn gọn, không có lời chào, không có lời nhắc lại, chỉ là một dòng chữ và một địa chỉ:
Địa chỉ: Tòa nhà P, Tầng 21, Căn 2102.
Thời gian: 7 giờ tối mai. Đừng đến muộn.
Không cần phải suy đoán. Tòa nhà P là một trong những khu chung cư hạng sang bậc nhất thành phố, nơi không phải ai cũng có thể đặt chân vào.
Hoàng cảm thấy máu dồn lên não, và sự mệt mỏi cả tuần tan biến. Không phải sự thất vọng, mà là một cảm giác hồi hộp mãnh liệt, xen lẫn sợ hãi và bị kích thích. Cô ấy thực sự đã làm điều đó. Cô ấy đã mở lời mời, một cách thẳng thắn và không thể chối cãi.
Anh nhìn chằm chằm vào tin nhắn. "Đừng đến muộn." Câu nói cuối cùng này không phải là lời mời mọc ngọt ngào; nó là một mệnh lệnh, một sự khẳng định quyền lực và sự chủ động của cô ấy, ngay cả trong một mối quan hệ vụng trộm.
Sự đấu tranh nội tâm của Hoàng bùng lên dữ dội.
Lý trí: Mối quan hệ này là không chuyên nghiệp, có thể hủy hoại sự nghiệp của cả hai. Mai là cấp trên của anh. Nếu bị phát hiện, anh sẽ là người chịu thiệt thòi nhiều nhất.
Cảm xúc: Anh yêu thầm cô ấy suốt ba năm, khao khát được nhìn thấy cô ấy ngoài lớp vỏ bọc Trưởng phòng. Đây là cơ hội duy nhất để chạm vào con người thật của Mai. Sự hấp dẫn và khao khát vượt quá ranh giới đã quá lớn.
Anh bắt đầu đi lại trong căn phòng. Anh tự hỏi, tại sao Mai lại chọn cách này để trả ơn? Cô ấy có thể mời anh đi ăn, đi uống rượu, tặng một món quà đắt tiền. Nhưng cô ấy đã chọn sự riêng tư, sự mạo hiểm, và sự gần gũi mang tính thể xác.
Có phải cô ấy cũng cô đơn như mình? Anh nghĩ. Hay cô ấy chỉ muốn một đêm điên rồ với một người đàn ông đáng tin cậy, rồi quên đi mọi thứ?
Cuối cùng, Hoàng dừng lại trước gương phòng tắm. Anh nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình – một người đàn ông trầm tính, luôn làm việc theo quy tắc.
"Mày có dám không, Hoàng?" Anh tự hỏi. "Mày có dám bước ra khỏi giới hạn an toàn của mình, bước vào cái bẫy quyến rũ đó, chỉ để biết cảm giác được ở bên cô ấy một đêm là như thế nào không?"
Anh không cần trả lời. Lòng bàn tay anh nắm chặt lấy chiếc điện thoại, nơi tin nhắn của Mai vẫn đang sáng lên.
Không phải là sự trả ơn. Đây là một thử thách. Một lời mời gọi đến một cuộc phiêu lưu tình cảm nguy hiểm, nơi luật lệ công ty và đạo đức cá nhân đều bị gạt sang một bên.
Hoàng quyết định.
Anh xóa sạch tin nhắn để không ai có thể tìm thấy, nhưng địa chỉ và thời gian đã được khắc sâu trong tâm trí anh. Anh quay người, bước vào phòng tắm. Anh không muốn chỉ là một người đàn ông bất ngờ. Anh muốn bước vào căn hộ đó với sự tự tin, như một người đàn ông sẵn sàng đáp lại sự mạo hiểm và khao khát của cô ấy.
Ngày mai, không phải là đồng nghiệp gặp gỡ Trưởng phòng.
Ngày mai, sẽ là Hoàng gặp gỡ Mai—một Mai mà không ai khác từng biết đến.