Hoàng tỉnh giấc. Điều đầu tiên anh cảm nhận được là hơi ấm dịu dàng bao bọc lấy anh. Ánh sáng mặt trời buổi sáng, được lọc qua rèm cửa sổ dày, tạo ra một ánh sáng mềm mại, gần như màu hổ phách, khác hẳn với ánh đèn vàng đầy ẩn ý của đêm qua.
Anh nhẹ nhàng quay đầu. Mai vẫn đang ngủ say, đầu cô tựa vào cánh tay anh. Gương mặt cô không trang điểm, không lớp vỏ bọc Trưởng phòng. Chỉ là một người phụ nữ hoàn toàn thư thái và bình yên. Sự mong manh này khiến tim anh thắt lại vì một cảm giác vừa là yêu thương vừa là trách nhiệm giữ kín.
Hoàng khẽ cử động, và Mai tỉnh giấc. Cô mở mắt, ban đầu có một chút bối rối nhẹ, nhưng sau đó, đôi mắt cô nhanh chóng lấy lại sự sắc bén và lý trí.
"Chào buổi sáng," Hoàng thì thầm, nụ cười nhẹ nhàng.
"Chào buổi sáng, Hoàng," Mai đáp lại, giọng cô vẫn còn chút ngái ngủ, nhưng đã có sự trở lại của sự kiểm soát.
Cô nhanh chóng lùi lại khỏi vòng tay anh, một hành động vừa dứt khoát vừa tinh tế, như thể cô đang tự nhắc nhở bản thân về ranh giới mà họ đã thỏa thuận đêm qua.
"Tôi phải đi tắm," Mai nói, giọng cô đã gần như trở lại tông điệu bình thường.
Hoàng ngồi dậy. Anh quan sát căn phòng một lần nữa, cố gắng ghi nhớ mọi chi tiết – mùi hương của cô, sự lộn xộn nhẹ nhàng trên giường, ánh sáng buổi sáng. Anh biết, khi anh bước ra khỏi cánh cửa này, nơi này sẽ trở lại là một giấc mơ.
Mai quay lại sau khoảng mười lăm phút. Cô mặc một chiếc áo choàng tắm lụa trắng, mái tóc còn hơi ẩm. Cô đã phục hồi hoàn toàn vẻ ngoài thanh lịch và kín đáo thường ngày.
"Anh nên đi tắm đi," Mai chỉ vào phòng tắm. "Sau đó chúng ta sẽ ăn sáng nhanh."
Suốt bữa sáng – chỉ là cà phê đen và bánh mì nướng – không khí trở nên ngượng ngùng một cách kỳ lạ. Họ nói chuyện xã giao, về thời tiết, về kế hoạch cuối tuần... những chủ đề hoàn toàn vô nghĩa. Đó là sự chuyển giao từ người tình cuồng nhiệt trở lại thành hai người lạ có chung một bí mật.
Hoàng đã hiểu rõ luật chơi. Anh không cố gắng gợi lại đêm qua bằng lời nói, nhưng ánh mắt anh vẫn không ngừng tìm kiếm cô.
Khi Hoàng chuẩn bị rời đi, Mai đưa anh ra cửa. Cô không đi giày, chỉ đứng trên sàn gỗ lạnh.
"Cảm ơn anh vì sự hỗ trợ dự án," Mai nói, giọng cô trở nên chính thức một cách lạnh lùng. "Và cảm ơn anh vì đã đến."
"Không cần cảm ơn," Hoàng đáp lại. "Tôi đã chấp nhận thỏa thuận."
Mai nhìn thẳng vào mắt anh, sự nghiêm nghị trở lại trên khuôn mặt.
"Hoàng," cô nói, giọng nói của cô đầy cảnh báo. "Từ giây phút này, chúng ta trở lại là đồng nghiệp. Xa cách và chuyên nghiệp. Tôi không muốn bất kỳ sự ám chỉ, cử chỉ riêng tư, hay một lời nói nào về đêm qua. Bất cứ ai phát hiện ra... tôi sẽ coi đó là sự phản bội."
Đó là lời dặn dò cuối cùng, một sự nhắc nhở tàn nhẫn về cái giá của mối quan hệ này.
"Tôi hiểu," Hoàng nói, giọng anh trầm tĩnh và đầy quyết tâm. "Bí mật của cô là bí mật của tôi."
Mai gật đầu, sự căng thẳng trên khuôn mặt cô giãn ra đôi chút. Cô đưa tay ra, nhưng không phải để bắt tay, mà để đặt lên má anh, một cái chạm tạm biệt cuối cùng, một sự xác nhận rằng những gì xảy ra là có thật, nhưng đã kết thúc – ít nhất là cho đến lời mời tiếp theo của cô.
"Tạm biệt, Hoàng."
"Tạm biệt, Trưởng phòng Mai."
Hoàng quay lưng, bước đi. Cánh cửa căn hộ 2102 đóng lại sau lưng anh, tách biệt anh hoàn toàn khỏi thế giới riêng tư của cô.
Anh bước xuống sảnh chính, ra đường phố đông đúc dưới ánh nắng chói chang. Mọi thứ trở nên ồn ào và thực tế. Anh không còn cảm thấy sự ấm áp của chiếc giường, mà là sự lạnh lẽo của đường phố.
Hoàng đã đi vào căn hộ của Mai như một đồng nghiệp được trả ơn, và bước ra như một kẻ lạ mặt có chung một bí mật nồng cháy.
Anh biết rằng mình đã ký vào một hợp đồng vô hình. Anh chấp nhận sự đau khổ của việc phải xa cách cô ở công ty để đổi lấy sự cuồng nhiệt và thân mật trong những đêm bí mật. Anh là người giữ lửa cho sự cô đơn của cô.
Anh không hối hận. Cuộc chiến thực sự đã bắt đầu: cuộc chiến kìm nén tình yêu của anh và sự khao khát được gặp lại cô, trong khi vẫn phải duy trì vai diễn đồng nghiệp hoàn hảo nơi công sở.