Đó là một buổi chiều thứ Sáu, mùi giấy in và cà phê nguội đặc quánh trong văn phòng. Ánh nắng Hè rọi qua cửa sổ, làm nổi bật những hạt bụi li ti lười nhác bay lượn, nhưng chẳng làm dịu được không khí căng thẳng giữa bàn làm việc của tôi và Hạ Phong.
Hạ Phong. Tên gọi này nghe đã thấy mát mẻ và thanh lịch, hoàn toàn trái ngược với cái tên An Hạ đầy nắng gắt và sự lộn xộn của tôi. Anh ta là một Giám sát viên dự án, nghiêm túc đến mức phát bực, quần áo luôn thẳng tắp, cặp sách da đen không một nếp nhăn. Còn tôi? Tôi là một Biên tập viên nội dung, sống sót nhờ caffeine và deadline, và cái bàn làm việc của tôi lúc nào cũng trông như vừa trải qua một trận động đất nhỏ.
Tôi đã cố gắng tránh anh ta cả buổi chiều, nhưng anh ta cứ dán mắt vào màn hình máy tính như đang xem xét một lỗi nghiêm trọng trong bản báo cáo tài chính, trong khi thực chất, anh ta đang chờ tôi phải lên tiếng. Tôi biết rõ.
"An Hạ." Giọng anh ta trầm ấm và từ tốn, không hề có vẻ thúc giục, nhưng tôi cảm thấy như anh ta đang dùng dao mổ để bóc tách từng dây thần kinh của tôi.
"Vâng?" Tôi đẩy gọng kính, cố gắng trông bận rộn với chồng giấy tờ vô nghĩa.
"Cô vẫn chưa gửi chi tiết tiến độ dự án 'Mùa Hè' cho tôi."
"Tôi... tôi đang tổng hợp các bản nháp cuối. Sẽ gửi trước tám giờ tối nay, thưa sếp." Tôi cố gắng duy trì vẻ chuyên nghiệp. Mối quan hệ giữa chúng tôi, ít nhất là tại nơi làm việc này, phải là sự tôn trọng và khoảng cách chuẩn mực của đồng nghiệp.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, cái khoảng cách chuẩn mực ấy sắp bị phá vỡ, và chính tôi là người chủ động đưa con dao sắc nhọn vào tay anh ta.
Tôi hít một hơi sâu. "Thực ra, sếp Hạ Phong à... tôi có một việc riêng... hơi tế nhị một chút."
Anh ta ngước lên, đôi mắt anh ta, màu nâu đậm và sắc sảo, dường như xuyên thấu qua lớp kính của tôi. "Tế nhị? Nói đi." Anh ta khoanh tay trước ngực, thái độ không chút khoan nhượng.
"Tôi... tôi vừa chuyển đến căn hộ mới, anh biết đấy. Cuối tuần này mẹ tôi sẽ đến thăm đột xuất. Nhưng nhà cửa... nó còn hơn một bãi chiến trường. Tôi đã gói ghém mọi thứ một cách khá... ngẫu hứng." Tôi cắn môi, cảm thấy mặt mình nóng ran. Sự ngẫu hứng đó có nghĩa là: quần áo bẩn, đồ điện tử, sách vở và... ờm... những thứ riêng tư nằm rải rác khắp sàn nhà một cách hết sức gợi mở.
Ánh mắt Hạ Phong thoáng chút khó hiểu, rồi một nụ cười gần như không thể nhận thấy cong lên trên môi anh ta. "Cô An Hạ. Cô có ý định mời tôi đến để giám sát việc dọn dẹp của cô chăng?"
"Không! Không phải giám sát!" Tôi vội vàng lắc đầu. "Chỉ là... tôi cần một bàn tay mạnh mẽ. Anh biết đấy, có mấy cái hộp sách nặng kinh khủng, và cái kệ sách kia cần hai người lắp ráp. Tôi đã hỏi vài người bạn, nhưng họ đều bận. Anh... anh luôn gọn gàng và có vẻ... có tổ chức." Tôi nhấn mạnh từ có tổ chức như một lời khen cao nhất mà tôi có thể nghĩ ra, để khiến lời mời của mình bớt đi vẻ quẫn bách.
Im lặng kéo dài. Tôi cảm thấy lồng ngực mình siết lại. Lời mời này điên rồ thật. Anh ta là đồng nghiệp cấp cao, là người tôi nên giữ khoảng cách, vậy mà tôi lại mời anh ta đến nhà riêng để nhìn thấy sự bừa bộn và có thể là cả sự gợi cảm trong cuộc sống riêng của mình.
Hạ Phong dựa lưng vào ghế, đan mười ngón tay vào nhau. "Và cô nghĩ tôi, với tất cả công việc cuối tuần của tôi, sẽ dành thời gian đi... dọn dẹp cho cô?"
"Tôi sẽ trả công hậu hĩnh! Bữa tối cao cấp nhất, và... và tôi sẽ nhận hết phần việc làm báo cáo đầu quý sau!" Tôi gần như tuyệt vọng.
Đột nhiên, anh ta cười phá lên. Một nụ cười chân thật, không phải nụ cười chuyên nghiệp gượng gạo ở công ty, khiến tôi hơi sững sờ. Nụ cười ấy làm anh ta trông trẻ hơn, và hấp dẫn một cách nguy hiểm.
"Thôi được." Anh ta nói, giọng đã dịu lại. "Tôi không cần bữa tối cao cấp, và tôi không muốn cô làm việc của tôi." Anh ta liếc xuống bộ vest công sở của mình, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt có điều gì đó sắc bén hơn lúc nãy. "Chỉ có một điều kiện. Tôi sẽ dọn theo cách của tôi. Và nếu cô có ý định mặc bất cứ thứ gì quá... thoải mái khi tôi ở đó, thì tốt nhất cô nên chuẩn bị sẵn quần áo để thay. Tôi không muốn mất tập trung."
Mặt tôi nóng bừng lên. Anh ta biết tôi muốn ám chỉ điều gì. Anh ta biết việc dọn dẹp này sẽ phá vỡ mọi ranh giới.
"Được thôi," tôi thì thầm, giọng khàn đặc. "Chắc chắn là theo cách của anh."
Sau khi Hạ Phong đồng ý, tôi gần như không thể tập trung làm việc được nữa. Tôi rời công ty với cảm giác lơ lửng, vừa phấn khích vừa sợ hãi.
Nhà tôi, nói một cách dễ hiểu, là một mớ hỗn độn. Tôi mặc chiếc áo thun cotton cũ kỹ và chiếc quần short ngắn nhất mình có, tóc búi cao. Tôi đang cố gắng dọn dẹp khu vực phòng khách một chút trước khi anh ta đến, nhưng cuối cùng chỉ làm mọi thứ tệ hơn.
Chuông cửa reo. Tim tôi đập thình thịch.
Tôi mở cửa. Hạ Phong đứng đó. Anh ta không mặc vest. Anh ta mặc chiếc áo thun đen đơn giản, nhưng vừa vặn, và quần jean tối màu. Sự thay đổi đó gần như khiến tôi đứng không vững. Trong bộ trang phục đó, anh ta không còn là Giám sát viên nghiêm khắc nữa; anh ta là một người đàn ông vạm vỡ, mạnh mẽ, và cuốn hút một cách trần trụi.
"Chào." Anh ta lướt mắt nhìn từ đầu đến chân tôi, dừng lại một chút ở chiếc quần short khiến đôi chân tôi lộ ra gần hết. Tôi cảm thấy cái nhìn đó nóng rực như một chiếc bàn ủi.
"C-chào. Mời anh vào."
Anh ta bước vào, và ngay lập tức, căn phòng có vẻ nhỏ hơn, không khí đặc hơn. Anh ta dừng lại giữa phòng khách, nhìn quanh một vòng, từ đống sách đổ ụp bên cạnh sofa đến những chiếc hộp lớn dán băng keo lung tung. Ánh mắt anh ta cuối cùng dừng lại ở bồn rửa bát, nơi tôi đã lỡ làm đổ một cốc cà phê đen lớn xuống sàn bếp và chỉ kịp lau qua loa bằng một chiếc khăn.
"Thảm họa," anh ta nhận xét, không hề châm chọc, chỉ là sự thật.
"Tôi xin lỗi," tôi thì thầm. "Để tôi dọn cái này trước."
Tôi vội vàng cúi xuống, nhưng chưa kịp làm gì thì Hạ Phong đã đi qua tôi, mở tủ bếp, lấy ra một chai xịt và một miếng bọt biển.
Anh ta quỳ một chân xuống sàn gỗ, ngay sát cạnh vết cà phê. Tôi đứng phía sau anh ta. Tư thế đó của anh ta, vừa mạnh mẽ vừa tập trung, khiến tôi cảm thấy một sự rung động bất ngờ chạy dọc sống lưng.
"Không cần," tôi lắp bắp. "Tôi sẽ làm."
Anh ta không nhìn tôi, chỉ nhún vai. "Cô đã mời tôi đến đây để dọn dẹp mà, An Hạ. Và tôi đã nói, tôi sẽ dọn theo cách của tôi."
Anh ta xịt dung dịch tẩy rửa lên vết cà phê, rồi bắt đầu cọ. Anh ta làm việc đó với một sự tỉ mỉ đáng ngạc nhiên. Khi anh ta cọ mạnh hơn, cánh tay áo thun ngắn của anh ta căng lên, lộ ra đường nét cơ bắp rắn chắc mà tôi chưa từng thấy dưới lớp áo sơ mi ở công ty. Tôi vô thức nuốt nước bọt.
"Sao cô cứ nhìn chằm chằm vào tôi thế?" Anh ta hỏi, giọng hơi khàn. Anh ta vẫn chưa nhìn lên.
Mặt tôi nóng bừng: "Tôi... tôi chỉ ngạc nhiên vì anh dọn dẹp chuyên nghiệp quá."
Anh ta quay đầu lại, rất chậm, ánh mắt dán thẳng vào tôi. Chúng tôi gần nhau đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi hương xà phòng và một chút mùi gỗ đàn hương từ người anh ta. Hơi thở tôi như nghẹn lại.
"Cô nên chuẩn bị tinh thần đi, An Hạ," anh ta nói khẽ, giọng anh ta mang một sự cảnh báo và hứa hẹn cùng lúc. "Tôi đã chấp nhận lời mời này vì tôi biết nó sẽ không chỉ là dọn dẹp nhà cửa đâu."
Anh ta chưa bao giờ nói thẳng điều gì, nhưng tôi hiểu. Tôi thấy ánh lửa trong mắt anh ta. Ánh lửa đó phản chiếu sự khao khát lén lút trong tôi.
"Anh... anh nói gì cơ?" Tôi cố gắng giả vờ ngây thơ.
Hạ Phong chỉ cười khẩy, một nụ cười đầy áp đảo và gợi cảm. Anh ta chống tay xuống sàn, thân trên hơi nghiêng về phía tôi, thu hẹp khoảng cách của chúng tôi. Mũi anh ta gần như chạm vào thái dương tôi.
"Chính cô đã tự mời mình vào bẫy này, An Hạ. Tôi chỉ đang xem xét mọi vật dụng trong nhà cô, để biết nên bắt đầu từ đâu."
Tôi cảm thấy như anh ta không nói về vật dụng nữa. Lồng ngực tôi phập phồng, và tôi biết, chỉ một cử động nhỏ nữa thôi... ranh giới sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Đây chính là buổi dọn dẹp đầu tiên, và nó đã trở nên nóng bỏng ngay từ vết cà phê đầu tiên.