đồng nghiệp qua dọn nhà phụ và cái kết

Chương 2:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khoảng cách giữa tôi và Hạ Phong lúc đó chỉ còn là một hơi thở. Toàn bộ sự căng thẳng tích tụ từ văn phòng, từ những ánh mắt lén lút và thái độ chuyên nghiệp gượng ép, giờ đây bị nén lại trong một góc bếp chật hẹp, ngay bên cạnh vết cà phê vừa được lau sạch.

Tôi cảm thấy hơi nóng từ cơ thể anh ta lan tỏa, và mùi hương gỗ đàn hương mạnh mẽ hơn, như thể nó đang cố gắng lấn át mùi nước tẩy rửa. Anh ta nghiêng người về phía tôi, ánh mắt sắc bén ấy lướt qua đôi môi tôi rồi quay lại nhìn thẳng vào mắt tôi, đầy thách thức và chờ đợi.

Tôi giật lùi, thở dốc. "Được rồi... được rồi, sếp Hạ Phong. Chúng ta bắt đầu từ đâu?" Tôi cố gắng đưa cuộc trò chuyện trở lại đúng quỹ đạo, dù giọng tôi run rẩy không che giấu được sự mất bình tĩnh.

Anh ta nở một nụ cười nửa miệng, vẻ nguy hiểm đó lập tức biến thành sự kiểm soát quen thuộc. "Bắt đầu từ việc cô thay quần áo đi. Chiếc áo này quá..." Anh ta dừng lại, mắt liếc xuống, "quá dễ gây mất tập trung. Tôi đã cảnh báo rồi."

Tôi cúi nhìn chiếc áo thun cotton mỏng đã sờn và chiếc quần short ngắn cũn cỡn. Trong suốt quá trình vận động, chiếc áo đã dính một vài vệt bụi bẩn nhỏ và mồ hôi, khiến chất vải hơi dính vào da thịt. Tôi biết anh ta nói đúng. Ở đây không có ranh giới công việc nào cả, chỉ có hai người và một căn nhà lộn xộn, cộng với sự hấp dẫn không thể phủ nhận.

"Tôi sẽ đi thay ngay." Tôi nhanh chóng lùi vào phòng ngủ, đóng sập cửa lại.

Tôi lục tung tủ quần áo, cố tìm thứ gì đó kín đáo và dày dặn nhất. Cuối cùng, tôi quyết định chọn một chiếc áo sơ mi nam cỡ lớn, màu trắng trơn, hơi nhàu, và chiếc quần thể thao dài, rộng thùng thình. Đó là chiếc áo của một người bạn cũ, tôi thường mặc nó khi ngủ.

Khi tôi trở lại, Hạ Phong đã xắn tay áo lên đến khuỷu tay và đang sắp xếp một chồng sách ngẫu nhiên trên sàn. Tay anh ta lộ ra những đường gân mạnh mẽ, và tôi nhận thấy anh ta làm mọi thứ một cách có phương pháp.

"Tốt hơn nhiều," anh ta nhận xét, không hề nhìn tôi, nhưng tôi biết anh ta đã đánh giá bộ đồ mới của tôi. Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình che gần hết thân dưới của tôi, làm tôi trông có vẻ nhỏ bé và... mềm mại hơn một cách kỳ lạ.

"Bắt đầu từ đâu đây?" Tôi hỏi, cố gắng tỏ ra chuyên nghiệp.

"Từ căn bếp này." Anh ta chỉ vào một đống hỗn độn bao gồm nồi niêu, bát đĩa chưa kịp rửa sau khi chuyển nhà, và một số dụng cụ làm bếp mới chưa bóc tem. "Bếp là nơi hỗn loạn nhất của một ngôi nhà. Dọn dẹp xong nó, chúng ta sẽ có động lực."

Hai chúng tôi bắt đầu làm việc. Tôi rửa bát, anh ta sắp xếp lại tủ.

"Cô nên sắp xếp theo tần suất sử dụng," anh ta chỉ đạo, giọng anh ta không phải ra lệnh, mà là đưa ra một chân lý không thể chối cãi. "Đồ dùng hàng ngày ở kệ dưới, đồ dùng theo mùa cất lên cao."

Trong lúc tôi đang rửa một chiếc chảo lớn, Hạ Phong phải cúi xuống để sắp xếp ngăn kéo dưới cùng. Anh ta ở rất gần tôi, lưng anh ta quay về phía bồn rửa, và tôi chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm vào eo anh ta. Tôi đấu tranh nội tâm để giữ tay mình ở bồn rửa.

"Cái này là gì?" Anh ta đột nhiên hỏi, tay kéo ra một chiếc hộp nhỏ màu hồng nằm kẹt giữa những chiếc khăn lau.

Mặt tôi lập tức đỏ bừng. Đó là một hộp đựng một món đồ chơi bí mật mà tôi đã mua từ lâu nhưng chưa dám dùng. Tôi đã nghĩ mình đã cất kỹ hơn.

"Đ-đó là... là đồ dùng cá nhân. Bỏ nó lại đi!" Tôi gần như hét lên.

Anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt anh ta đầy thú vị khi nhìn thấy sự hoảng hốt của tôi. "Ồ? Tôi tưởng tôi sẽ dọn theo cách của tôi?" Anh ta mở nắp hộp một chút, rồi đóng lại ngay. Hành động đó chỉ kéo dài một giây, nhưng đủ để tôi cảm thấy trần trụi và bị khám phá.

Anh ta đặt chiếc hộp xuống, rồi đứng dậy. Khoảnh khắc anh ta đứng thẳng, cơ thể chúng tôi va chạm. Tôi đang cầm chiếc vòi xịt nước để tráng bát, và cú va chạm đó làm tôi mất kiểm soát tay mình.

"Á!"

Nước từ vòi xịt mạnh mẽ phun ra, không phải vào người Hạ Phong, mà là vào chính tôi—chính xác là vào ngực áo sơ mi trắng đang rộng thùng thình của tôi.

Chất vải mỏng ngay lập tức ngấm nước, trở nên trong suốt và dính chặt vào da tôi. Áo ngực màu đen (hoặc màu tương phản) và đường cong bên dưới hoàn toàn lộ rõ.

Tôi đứng hình, tay vẫn cầm vòi xịt, nước nhỏ giọt xuống sàn bếp.

Hạ Phong cũng đứng yên, nhưng ánh mắt anh ta không hề hoảng hốt. Ngược lại, nó bốc lửa. Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, không một chút ngượng ngùng, như thể cảnh tượng này là một phần thưởng mà anh ta đang được hưởng.

"Tôi... tôi xin lỗi," tôi lắp bắp, đưa tay lên che ngực.

"Đừng làm thế," anh ta nói khẽ, giọng anh ta trầm xuống, như một tiếng gầm gừ nhẹ. "Cô càng che, cô càng làm nó... hấp dẫn hơn."

Anh ta đưa tay lên, ngón tay anh ta chạm vào một vết nước lớn trên áo tôi, ngay cạnh xương đòn. Ngón tay anh ta lạnh, nhưng chạm vào da thịt tôi qua lớp vải ướt lại tạo ra một cảm giác bỏng rát khó tả.

"Làm việc đổ mồ hôi và bị ướt là chuyện thường tình khi dọn nhà, đúng không?" Anh ta nhếch môi. "Và nó... rất đẹp."

Lời khen đó, trong tình huống này, không phải là lời tán tỉnh lịch sự, mà là một lời tuyên chiến. Nó làm mọi mạch máu trong tôi sôi lên. Tôi biết tôi nên lùi lại, nên chạy vào phòng thay đồ lần nữa. Nhưng chân tôi như bị đóng đinh xuống sàn nhà.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, quyết định ngừng trốn tránh. "Có lẽ tôi nên thay đồ lần nữa. Hoặc có lẽ... tôi không nên dọn dẹp nữa."

Hạ Phong hạ tay xuống, nhưng ánh mắt vẫn giữ nguyên sự nóng bỏng đó. Anh ta bước một bước về phía tôi, chỉ một bước nhỏ, nhưng nó đã xóa tan hoàn toàn khoảng cách cá nhân.

"Không dọn dẹp nữa thì cô lấy cớ gì để gọi tôi đến lần sau, An Hạ?" Anh ta hỏi, rồi tay anh ta nhẹ nhàng chạm vào lưng tôi, một cái chạm mạnh mẽ và khẳng định ở vị trí ngay trên thắt lưng.

"Trừ khi..." Anh ta nghiêng đầu, giọng đầy cám dỗ. "Cô tìm được một hoạt động khác để thay thế việc dọn dẹp, thứ mà chúng ta sẽ làm trong những căn phòng này?"

Ánh mắt tôi và anh ta chạm nhau, và tôi biết, lời cấm kỵ đầu tiên đã được thốt ra. Căn bếp lộn xộn này không còn là nơi dọn dẹp nữa. Nó đã trở thành một lời mời gọi.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×