Đúng 7 giờ tối, tôi đứng trước căn hộ mới của Hạ Phong. Tôi mặc quần jean và chiếc áo sơ mi mới của anh ta bên trong áo khoác, đồng phục H.P. đã sẵn sàng.
Tôi nhập mã truy cập, và cánh cửa mở ra Trụ sở Chính.
Căn hộ đã có thêm đồ đạc. Bàn ăn, ghế sofa tối màu, và một chiếc kệ sách lớn. Mọi thứ đều được sắp xếp với sự tối giản và ngăn nắp tuyệt đối.
Hạ Phong đứng trong bếp, mặc áo thun và quần jogger. Anh ta đang rót rượu vang.
"Cô đến đúng giờ," anh ta nói, giọng anh ta không có chút ngạc nhiên nào. "Tôi đã chuẩn bị dụng cụ hỗ trợ cho buổi làm việc căng thẳng này."
Anh ta đưa tôi một ly rượu vang đỏ. Tôi nhấp một ngụm.
"Cảm ơn. Vậy, vật tư phụ mà anh cần kiểm tra là gì?" tôi hỏi, cố gắng giữ giọng điệu công việc.
Hạ Phong bước lại gần, ánh mắt anh ta tập trung vào chiếc áo sơ mi tôi đang mặc. "Là chính cô. Tôi cần kiểm tra xem cô đã thực sự hòa nhập với môi trường làm việc mới chưa."
Anh ta vòng tay qua eo tôi, kéo tôi sát vào mình. Nụ hôn là một sự kiểm tra quyết liệt. Nó không hề lãng mạn; nó là một lời tuyên bố sở hữu trong không gian mới của anh ta.
"Chúng ta không thể để bất cứ điều gì cản trở hiệu suất," anh ta nói, hơi thở nóng hổi. "Chúng ta phải loại bỏ tất cả dụng cụ dư thừa."
Anh ta nhẹ nhàng cởi áo khoác của tôi, để nó rơi xuống ghế sofa. Sau đó, anh ta tháo chiếc áo sơ mi của anh ta trên người tôi. Chiếc áo cũng rơi xuống, và tôi chỉ còn lại với chiếc quần jean và áo lót.
"Dụng cụ dư thừa thứ nhất đã được loại bỏ," anh ta nói. "Giờ là lúc xử lý vật tư phụ nhạy cảm nhất."
Anh ta dẫn tôi vào phòng ngủ. Căn phòng đã có giường lớn, được trải bằng chăn ga màu xám lạnh. Mọi thứ đều sạch sẽ đến mức vô trùng, nhưng sự hiện diện của chúng tôi lại tạo ra một sự hỗn loạn đầy khao khát.
Anh ta đẩy tôi lên giường. "Trước khi chúng ta bắt đầu, tôi cần cô trả lời một câu hỏi công việc quan trọng."
"Gì thế?"
"Lần trước, tại căn hộ cũ, cô đã để quên dụng cụ gì?"
Tôi nhíu mày. Tôi nhớ mình không để quên gì cả, ngoại trừ cảm xúc.
Hạ Phong cười khẽ, rồi cúi xuống, rút ra từ dưới gối một chiếc hộp nhỏ màu hồng.
"Cái này," anh ta nói. "Tôi đã nghĩ, nếu nó ở nhà tôi, cô sẽ có lý do để quay lại. Nhưng tôi nhận ra, việc này tạo ra một lỗ hổng bảo mật."
Anh ta đặt chiếc hộp vào tay tôi. "Anh muốn em trang bị nó ngay lập tức. Chúng ta phải đảm bảo rằng mọi quy trình đều được tuân thủ, và mọi hành động đều được kiểm soát."
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt anh ta đầy ý định. Tôi hiểu. Anh ta muốn tôi không chỉ là người bị động trong trò chơi này. Anh ta muốn tôi tham gia tích cực vào việc thiết lập sự hỗn loạn.
Tôi nhìn vào chiếc hộp, rồi nhìn vào Hạ Phong. Anh ta không hề vội vàng. Anh ta đang chờ đợi sự tuân thủ của tôi.
"Đã hiểu, Giám sát viên," tôi nói khẽ, và bắt đầu thực hiện quy trình của mình.
Hạ Phong mỉm cười, một nụ cười chiến thắng. "Tốt. Giờ thì, chúng ta không cần phải lo lắng về rủi ro công việc nữa. Chúng ta chỉ cần tập trung vào việc tối đa hóa hiệu suất."
Và trong căn phòng ngủ mới, giữa sự ngăn nắp tuyệt đối, sự cấm kỵ lại bùng cháy, được kiểm soát và định hướng bởi chính Giám sát viên khó tính nhất.