dư âm của tháp đá

Chương 1: Tiếng Gọi Của Hải Cảng Mù Sương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Hồi Hương Giữa Cơn Mưa Tháng Bảy

Mưa. Đó là thứ đầu tiên Nhật Phong cảm nhận được khi bánh xe chiếc Ford Mustang cũ của anh lăn qua tấm biển mục nát chào mừng đến với Thị trấn Hải Cảng. Không phải một trận mưa rào nhiệt đới ào ạt, mà là một màn mưa phùn xám xịt, dai dẳng, bám víu lấy không gian như một lớp mạng nhện ẩm ướt, che khuất mọi màu sắc và ánh sáng. Nó đúng như cái biệt danh mà người ngoài đặt cho nơi này: “Thị trấn Sương Mù”.

Nhật Phong, 37 tuổi, nhà văn trinh thám kiêm phóng viên điều tra nổi tiếng với loạt bài “Hồ Sơ Lạnh”, gạt nước kính xe. Khuôn mặt anh góc cạnh, đôi mắt sắc lạnh luôn ẩn chứa sự mệt mỏi cố hữu của người quá quen với việc đối diện bóng tối. Anh đã rời Hải Cảng mười lăm năm trước, thề sẽ không bao giờ quay lại. Nhưng có những nơi, những câu chuyện, có một sức nặng vô hình kéo người ta trở về như một thỏi nam châm định mệnh. Và câu chuyện của Tháp Đá—khu điều dưỡng tâm thần cũ kỹ thời Pháp thuộc—là cái neo cuối cùng giữ anh lại với nơi chôn nhau cắt rốn này.

Mục đích của chuyến đi này rất rõ ràng: viết bài điều tra cuối cùng về "Thảm sát Tháp Đá 1995" trước khi tập đoàn bất động sản Sông Xanh san phẳng nó để xây dựng khu nghỉ dưỡng sinh thái.

“Chuyến đi cuối cùng,” anh lẩm bẩm, âm thanh bị nuốt chửng bởi tiếng gạt nước và tiếng động cơ rít lên khi anh vượt qua một khúc cua dốc.

Thảm sát 1995. Bảy bác sĩ, mười lăm y tá, và năm mươi hai bệnh nhân đã chết trong một đêm kinh hoàng, không có người sống sót. Hồ sơ cảnh sát khép lại vụ án bằng một từ: cuồng loạn. Cuồng loạn tập thể do một loại chất gây ảo giác bí ẩn, dẫn đến tự sát và giết người lẫn nhau trong nghi thức ghê rợn mà họ gọi là “Giải thoát”. Nhưng Nhật Phong biết, cuồng loạn không bao giờ hoàn hảo đến vậy. Một tội ác tinh vi đã bị che đậy bởi cái vỏ bọc hoang đường, và anh, người đã dành cả tuổi trẻ để trốn chạy cái thị trấn này, giờ lại là người duy nhất muốn kéo tấm màn đó xuống.

Anh dừng xe bên một quán cà phê cũ kỹ ven đường, nơi có mái hiên bằng tôn rỉ sét.

“Nhật Phong?” Một giọng nói ngạc nhiên vang lên.

Đó là Lãm, chủ quán, bạn học cũ của anh, người vẫn giữ được vẻ ngoài mộc mạc và đôi mắt hiền lành, nhưng giờ đây có thêm những nếp nhăn hằn sâu nỗi lo toan.

“Lãm. Vẫn như xưa,” Nhật Phong đáp, giọng anh trầm và có chút gượng gạo. Anh không thích gặp người cũ.

“Không như xưa đâu. Cậu là nhà báo lớn, còn tôi vẫn ở đây, trông coi cái thị trấn đang chết dần này.” Lãm đặt cốc cà phê đen đặc xuống bàn. “Cậu về Tháp Đá phải không? Tôi nghe nói tập đoàn Sông Xanh thuê cậu viết bài quảng bá trước khi đập bỏ.”

Nhật Phong lắc đầu. “Tôi viết về quá khứ, không phải tương lai. Tôi cần xem lại khu vực đó, tìm hiểu về cái đêm 1995 đó.”

Lãm rụt vai lại, vẻ mặt chợt thay đổi. “Bỏ đi, Phong. Nơi đó bị nguyền. Ai đụng vào cũng gặp chuyện. Hồi đó người ta bảo có một loại ma quỷ nào đó không chết được, nó bám vào cái tháp đó. Bệnh nhân, bác sĩ, tất cả đều hóa điên… Cậu nhớ chứ? Cả thị trấn này không ai dám đến gần. Ngay cả bọn trẻ cũng không.”

“Tôi là người tin vào logic, Lãm. Lời nguyền chỉ là từ khóa mà người ta dùng để che đậy sự yếu kém hoặc một tội ác.”

Lãm thở dài, nhìn ra màn mưa dày đặc. “Tháp Đá không phải là logic, Phong. Nó là một cái hố sâu, nuốt chửng sự thật. Cậu không nên ở lại đây quá lâu.”

Những lời cảnh báo đó không làm Nhật Phong sợ hãi, mà chỉ làm tăng thêm sự quyết tâm. Anh biết, để có được 4000 chữ chất lượng cho bài báo cuối cùng, anh phải tìm được điều gì đó động trời hơn là "tự sát tập thể". Anh phải tìm ra kẻ đứng sau vụ thảm sát ban đầu và cả câu chuyện về những gia tộc giàu có sở hữu Tháp Đá trước khi nó trở thành khu điều dưỡng.

2. Bóng Đêm Tại Di Tích Bị Nguyền

Đến chiều tối, sau khi thuê một căn phòng trọ nhỏ bên ngoài thị trấn—phòng trọ duy nhất còn mở cửa—Nhật Phong lái xe thẳng đến Tháp Đá. Khu điều dưỡng nằm biệt lập trên một ngọn đồi dốc nhìn ra biển, cách xa khu dân cư. Con đường đất dẫn vào bị phong tỏa bởi một hàng rào thép gai cũ kỹ và một cánh cổng sắt rỉ sét, nhưng đã bị phá tung từ lâu.

Anh dừng xe, bước ra ngoài. Không khí lạnh ẩm và mùi muối biển trộn lẫn với một mùi hương kỳ lạ, tanh tưởi, mờ hồ như mùi lưu huỳnh hoặc thuốc sát trùng cũ. Ánh sáng lờ mờ từ đèn pha ô tô chỉ đủ chiếu sáng bức tường đá rêu phong, cao ngất.

Tháp Đá đúng như cái tên gọi. Trung tâm là một tòa tháp chuông kiểu Gothic, cao khoảng năm tầng, sừng sững trong bóng tối, nhìn giống một nhà thờ bị thất sủng hơn là một bệnh viện. Các dãy nhà phụ hai tầng kéo dài ra hai bên như đôi cánh cụt, bao quanh một sân trong rộng lớn. Hầu hết cửa sổ đều vỡ vụn, lỗ chỗ như đôi mắt trống rỗng.

Tập đoàn Sông Xanh đã cử người đến giám sát, nhưng chỉ là một bảo vệ già nua, co ro trong cabin nhỏ ở cổng.

“Tôi là Nhật Phong, phóng viên có giấy phép vào khu vực để nghiên cứu tài liệu cũ,” Nhật Phong đưa ra thẻ nhà báo, cùng với một lá thư ủy quyền được chuẩn bị kỹ lưỡng.

Người bảo vệ, ông Túc, gật đầu mệt mỏi. “Biết rồi. Lãnh đạo dặn rồi. Nhưng cậu vào trong phải tự chịu trách nhiệm. Máy phát điện hỏng rồi. Tôi chỉ còn một chiếc đèn pin cũ. Và tôi không đi theo cậu đâu. Tôi không bước chân vào bên trong kể từ khi nhậm chức.”

Nhật Phong nhận lấy chiếc đèn pin, cười nhẹ. “Cảm ơn. Tôi chỉ cần sự yên tĩnh.”

Bên trong cổng, sân trong rộng lớn được lát đá hoa cương lạnh lẽo, giờ đây bị phủ kín bởi cỏ dại và những chiếc xe cũ kỹ bị bỏ hoang từ năm 1995.

Anh đi vào sảnh chính. Lớp bụi dày đặc dưới chân anh vỡ tan, tạo ra âm thanh khàn khàn. Nơi này là một bảo tàng của sự mục nát. Tấm áp phích quảng cáo "Phương pháp Điều trị Hợp lý" từ những năm 60 vẫn còn dán trên tường, bên cạnh những vết máu khô đen sậm, đã được lau chùi vội vã nhưng không thể xóa hết.

“Tự sát tập thể.” Anh nhớ lại báo cáo. Theo đó, các bệnh nhân và nhân viên, dưới sự kích động của một giáo phái nhỏ do bác sĩ trưởng chỉ huy, đã sử dụng những dụng cụ phẫu thuật, dây thừng, và hóa chất trong phòng thí nghiệm để kết thúc cuộc đời mình theo một nghi thức. Họ tin rằng cái chết là sự giải thoát, là con đường để linh hồn siêu thoát khỏi thân xác tội lỗi.

Nhật Phong chiếu đèn pin lên một bức tường. Anh dừng lại. Không phải là máu, mà là một ký hiệu được vẽ bằng sơn màu đỏ tía, khô cứng. Đó là một hình tròn có một đường thẳng chạy xuyên qua tâm, kết thúc bằng một mũi tên chĩa xuống. Một biểu tượng của “Giải thoát” hoặc “Chấm dứt”, theo như tài liệu cảnh sát. Nhưng nó được vẽ bằng sự tỉ mỉ, không phải bằng bàn tay run rẩy của người cuồng loạn.

Anh đi dọc hành lang chính, qua các phòng khám bệnh, nơi những chiếc ghế da vẫn còn nguyên, bị nấm mốc và ẩm ướt bao phủ. Anh cố gắng tìm kiếm các hồ sơ bệnh án hoặc nhật ký cá nhân bị bỏ sót. Tất cả đều đã bị di dời hoặc bị thiêu hủy theo lệnh chính quyền.

Tuy nhiên, trong một góc tối của phòng lưu trữ cũ, bị che lấp bởi một kệ sách đổ, anh tìm thấy một chồng tài liệu bị nước mưa làm mục rữa. Anh cẩn thận lật mở. Đây là các báo cáo về tài chính và quyền sở hữu, chứ không phải bệnh án.

"Khu đất Tháp Đá... Thuộc sở hữu của Quỹ Bảo trợ gia đình N.N. và T.T. từ năm 1930..." Anh đọc. Hai gia tộc N.N. và T.T. là những gia tộc giàu có nhất vùng này. Họ đã sử dụng Tháp Đá để che giấu điều gì? Bệnh nhân? Hay chính những sai lầm của họ?

Tâm trí Nhật Phong bắt đầu liên kết. Nếu đây là một khu điều dưỡng tâm thần, và nó được sử dụng bởi những gia tộc quyền lực, liệu nó có phải là nơi giam giữ những người "không tiện" cho họ? Và vụ thảm sát 1995 là một cách để xóa sạch mọi nhân chứng và bằng chứng?

3. Lời Nguyền Hay Nghi Thức Tội Ác

Khi Nhật Phong đi sâu hơn vào khu phía Tây, nơi dành cho các bệnh nhân bị cách ly nặng, anh bắt đầu cảm thấy cái lạnh buốt xương không chỉ đến từ độ ẩm. Mùi tanh tưởi trở nên rõ ràng hơn, pha lẫn với mùi tanh của máu tươi.

“Không thể nào,” anh nghĩ. “Máu cũ không có mùi như vậy.”

Anh dừng lại trước một cánh cửa bằng thép, có chữ “Phòng Thí Nghiệm Nghiên Cứu” được sơn bằng màu trắng đã bong tróc. Cánh cửa này khóa chặt bằng một ổ khóa hiện đại, sáng bóng, hoàn toàn lạc lõng so với sự mục nát xung quanh. Có ai đó đã đến đây gần đây.

Nhật Phong lấy trong ba lô ra bộ dụng cụ mở khóa chuyên nghiệp. Anh có kỹ năng này từ thời còn làm việc bí mật. Tiếng kim loại va chạm nhỏ vang lên trong sự tĩnh lặng đáng sợ của Tháp Đá, nhưng tiếng động đó dường như bị nuốt chửng bởi không gian.

Trong lúc tập trung, anh nghe thấy một âm thanh. Không phải tiếng mưa. Đó là tiếng rên rỉ yếu ớt, như tiếng ai đó đang cố gắng gọi tên anh. Phong… Phong…

Anh dừng lại, tim đập thình thịch. Anh không tin vào ma quỷ. Nhưng cảm giác lạnh lẽo và sự cô độc của Tháp Đá bỗng trở nên áp đảo. Anh nhìn chằm chằm vào bóng tối phía cuối hành lang. Không có gì. Chỉ là sự phản chiếu của ánh đèn pin.

Anh lắc đầu, tập trung vào ổ khóa. Phải mất gần mười phút, ổ khóa bật mở.

Đẩy cánh cửa thép nặng nề, một luồng không khí lạnh lẽo, đậm đặc mùi hóa chất và máu xộc thẳng vào mặt anh. Nhật Phong gần như nôn mửa. Đây là mùi của cái chết, tươi mới và kinh tởm.

Phòng thí nghiệm là một căn phòng rộng lớn, lát gạch trắng đã ố vàng. Khác với các khu vực khác, nơi này có vẻ đã được dọn dẹp một phần, nhưng sự dọn dẹp này chỉ làm tăng thêm vẻ bất thường. Trên một chiếc bàn kim loại giữa phòng, dưới ánh đèn pin chập chờn, là thứ mà Nhật Phong không bao giờ quên được trong suốt sự nghiệp của mình.

Đó là một người đàn ông, khoảng 40 tuổi, mặc bộ đồ công nhân xây dựng. Nạn nhân đã chết. Nhưng điều đáng sợ là cách anh ta chết.

Thi thể bị cố định trên bàn, hai tay hai chân bị cột chặt bằng dây thép gai. Khuôn mặt anh ta bị cắt rạch một cách tàn bạo, tạo thành một nụ cười rách toạc từ mang tai đến mang tai.

Nhật Phong lùi lại một bước, ánh đèn pin run rẩy. Hình ảnh này…

Anh nhớ lại bức ảnh trong hồ sơ cảnh sát về Bác sĩ trưởng của Tháp Đá năm 1995. Vị bác sĩ đó, kẻ được cho là đã khởi xướng "Giải thoát", cũng bị tìm thấy với vết cắt tương tự trên khuôn mặt, một biểu tượng của sự đau đớn và hoan lạc ghê rợn.

Nhưng đó chưa phải là tất cả.

Trên ngực nạn nhân, một ký hiệu được khắc sâu vào da thịt bằng một vật sắc nhọn, vẫn còn rỉ máu: hình tròn bị mũi tên chĩa xuống, biểu tượng của Giải thoát.

Nhật Phong nhìn xuống sàn nhà, nơi có một vũng máu đen sẫm. Kẻ sát nhân không chỉ giết người. Hắn đang tái tạo, từng chi tiết một, một vụ thảm sát đã xảy ra ba mươi năm trước. Hắn đang thực hiện một nghi thức hoàn hảo.

Chiếc đèn pin của anh bỗng nhiên chập chờn rồi tắt hẳn. Bóng tối dày đặc nuốt chửng căn phòng. Nhật Phong cảm thấy như có hàng chục con mắt vô hình đang nhìn chằm chằm vào anh từ bóng tối.

Anh nghe thấy tiếng sột soạt, không phải tiếng chuột, mà là tiếng dép lê kéo trên sàn gạch, chậm rãi và nặng nề, đến từ hành lang bên ngoài phòng thí nghiệm.

Ai đó đang ở đây. Hoặc thứ gì đó.

Nhật Phong không còn thời gian để sợ hãi hay suy luận. Anh phải rời khỏi nơi này và gọi cảnh sát. Nhưng khi anh quay lưng lại cánh cửa thép, một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng anh.

Anh biết mình đã bị mắc kẹt. Anh đã bước chân vào cái hố sâu mà Lãm đã cảnh báo.

Trong bóng tối tuyệt đối, tiếng rên rỉ yếu ớt lại vang lên, lần này rõ ràng hơn, không phải tiếng gọi, mà là lời cảnh báo.

“Dư âm… đã trở lại.”

Nhật Phong, lần đầu tiên sau nhiều năm, cảm thấy bàn tay mình lạnh toát không phải vì thời tiết. Ánh trăng mờ nhạt xuyên qua ô cửa sổ bẩn thỉu, chiếu sáng một cách mờ ảo khung cảnh kinh hoàng. Vụ án mạng rùng rợn và tàn bạo xuất hiện, sao chép chính xác nghi thức của vụ thảm sát ba mươi năm trước. Đó không phải là cuồng loạn. Đó là một lời thách thức từ bóng tối.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×