1. Hỗn Loạn Đêm Mưa
Tiếng còi xe cứu thương và xe cảnh sát xé tan màn đêm yên tĩnh của Tháp Đá, trộn lẫn với tiếng mưa vẫn rơi tí tách trên mái tôn rỉ sét. Nhật Phong đứng co ro dưới mái hiên của sảnh chính, chiếc áo khoác da bị ướt sũng. Anh là nhân chứng, người phát hiện ra, và trong mắt cảnh sát tỉnh lẻ lúc này, anh gần như là nghi phạm số một.
Khoảng nửa giờ sau khi gọi điện, một toán cảnh sát địa phương đã tới. Dẫn đầu là Thanh tra Hùng, một người đàn ông trung niên với thân hình nặng nề, khuôn mặt mệt mỏi và mái tóc muối tiêu được chải sát vào da đầu. Hùng trông như thể anh ta đã quá quen với việc giải quyết các vụ say xỉn và trộm cắp vặt, chứ không phải một vụ giết người ritualistic tại một di tích bị nguyền rủa.
“Anh là Nhật Phong?” Hùng hỏi, giọng trầm và đầy hoài nghi, ánh mắt anh ta quét từ đầu đến chân Nhật Phong. “Nhà báo? Phóng viên điều tra gì đó ở thành phố?”
“Vâng. Tôi là người phát hiện ra thi thể trong phòng thí nghiệm. Tôi đã không chạm vào bất cứ thứ gì ngoài ổ khóa.” Nhật Phong giữ giọng bình tĩnh nhất có thể.
“Anh có giấy tờ cho phép vào khu vực này không?”
Nhật Phong chìa ra lá thư ủy quyền của tập đoàn Sông Xanh. Hùng liếc qua, nhét vào túi.
“Phòng thí nghiệm này bị khóa bằng ổ khóa mới. Anh đã phá nó bằng dụng cụ chuyên nghiệp. Nói tôi nghe đi, anh Phong. Một nhà báo nổi tiếng đột nhiên trở về thị trấn cũ, lẻn vào một bệnh viện tâm thần bị phong tỏa vào nửa đêm để làm gì? Và tại sao anh lại có dụng cụ phá khóa trong ba lô?”
Ánh đèn pha của xe cảnh sát chiếu thẳng vào phòng thí nghiệm qua cánh cửa thép mở toang, nơi đội pháp y đang làm việc. Nhật Phong biết anh phải thuyết phục Hùng, và nhanh chóng.
“Thanh tra Hùng, tôi đến đây để điều tra về Thảm sát 1995. Bảy mươi bốn người chết. Họ gọi đó là tự sát tập thể. Nhưng vụ án mạng này không phải là một vụ giết người ngẫu nhiên,” Nhật Phong nhấn mạnh. “Nó là một sự tái hiện chính xác. Cùng một biểu tượng. Cùng một kiểu rạch mặt. Đây là một nghi thức.”
Hùng nhíu mày. “Anh bạn, tôi không quan tâm đến chuyện huyền bí hay nghi thức. Nạn nhân là một công nhân xây dựng tên là Cao Thanh, đang làm việc cho đội khảo sát địa chất của Sông Xanh. Có thể đây là mâu thuẫn cá nhân, hoặc một vụ trả thù. Khu đất này sắp được bán, có thể anh ta biết gì đó không nên biết.”
“Không ngẫu nhiên đâu, Thanh tra. Chính cái cách anh ta chết đã biến vụ án này thành một lời nhắn,” Nhật Phong đáp. Anh rút ra chiếc điện thoại, mở bức ảnh tài liệu về quyền sở hữu đất đai mà anh tìm thấy trong phòng lưu trữ. “Những tài liệu này cho thấy Tháp Đá thuộc về gia tộc N.N và T.T. Nạn nhân là người đầu tiên bị giết sau 30 năm tại chính nơi này, theo chính nghi thức của vụ thảm sát cũ. Đây không phải là mâu thuẫn cá nhân, đây là Dư Âm. Kẻ sát nhân muốn nói với chúng ta rằng năm 1995 chưa kết thúc.”
Thanh tra Hùng im lặng một lát, nhìn chằm chằm vào ánh đèn mờ ảo chiếu lên biểu tượng Giải thoát trên ngực nạn nhân.
“Được rồi,” Hùng nói khẽ. “Chúng tôi sẽ kiểm tra. Nhưng anh vẫn phải về đồn để lấy lời khai chi tiết về việc anh đã phá khóa và những gì anh thấy.”
2. Gặp Gỡ Sứ Giả Quá Khứ
Sáng hôm sau, Nhật Phong được thả ra sau khi hoàn tất các thủ tục pháp lý và cung cấp toàn bộ thông tin về mục đích chuyến đi của mình. Sự mệt mỏi khiến anh gần như gục xuống. Khi anh bước ra khỏi đồn cảnh sát Hải Cảng—một tòa nhà cũ kỹ với cửa sổ rèm che đã rách—một người phụ nữ đang đứng đợi.
Cô ta cao ráo, mặc áo khoác trench coat màu be cổ điển, mái tóc đen dài búi gọn gàng. Gương mặt thanh tú, nhưng đôi mắt, sâu và thông minh, lại mang một vẻ lạnh lùng khó tả. Cô ta cầm một chiếc cặp da cũ kỹ.
“Anh Nhật Phong?” Giọng cô ta trong trẻo, có chút xa cách. “Tôi là Linh. Tôi là nhà nghiên cứu lịch sử khu vực, hiện đang làm việc cho dự án của tập đoàn Sông Xanh. Tôi biết anh đang điều tra vụ Tháp Đá.”
“Linh. Rất hân hạnh.” Nhật Phong bắt tay cô ta. Bàn tay Linh lạnh một cách bất thường, giống như kim loại bị đóng băng.
“Thanh tra Hùng nói với tôi anh là người duy nhất nhìn thấy sự liên kết giữa vụ án mới và vụ năm 1995. Anh không đơn độc đâu, Nhật Phong. Tôi cũng tin rằng đó không phải là cuồng loạn. Đó là một nghi lễ.”
Sự hợp tác bất ngờ này khiến Nhật Phong cảnh giác. “Lý do nào khiến cô tin đó là nghi lễ?”
Linh chậm rãi. “Tôi đã nghiên cứu Tháp Đá từ góc độ truyền thuyết và kiến trúc. Khu vực này được xây dựng trên nền đất của một nhà thờ cổ, nơi từng là trung tâm của một tín ngưỡng bí mật về sự ‘tẩy rửa tâm hồn’ bằng khổ hạnh. Biểu tượng hình tròn và mũi tên chĩa xuống không phải là sản phẩm của một bác sĩ tâm thần cuồng loạn. Nó là Tán Cư—biểu tượng của sự dứt bỏ thế giới vật chất, tìm kiếm sự thăng hoa qua đau đớn.”
Cô ta dẫn anh đến một quán cà phê vắng vẻ, cách xa thị trấn, và trải ra một bản đồ cũ kỹ trên bàn.
“Tháp Đá được gia tộc N.N. và T.T. sử dụng làm khu điều dưỡng, nhưng mục đích ban đầu của họ là xây dựng một nơi để ‘giữ gìn phẩm giá’ cho những thành viên bị coi là ‘lệch lạc’,” Linh giải thích, ánh mắt lướt trên bản đồ. “Không phải là bệnh nhân tâm thần thông thường. Mà là những người có thể đe dọa đến quyền lợi, đến tài sản, hoặc danh tiếng của hai gia tộc này. Những người biết quá nhiều.”
Nhật Phong nhìn vào bản đồ, nơi cô ta khoanh tròn khu phòng thí nghiệm. “Nơi này đã bị khóa bằng ổ khóa mới. Rõ ràng Kẻ Bắt Chước đã biết về Tán Cư và sự sắp đặt của nghi thức đó. Kẻ giết người muốn chúng ta biết hắn là ai?”
“Hoặc là hắn muốn chúng ta lầm tưởng đó là một lời nguyền để không truy cứu động cơ thực sự,” Linh nói, giọng cô ta có chút mỉa mai. “Nạn nhân Cao Thanh là công nhân khảo sát địa chất. Anh ta là người đầu tiên đặt chân vào khu vực mà hai gia tộc đã phong tỏa suốt ba mươi năm. Rất có thể anh ta đã tìm thấy thứ gì đó liên quan đến tài sản, một bí mật mà họ chôn giấu ở đó.”
“Và Kẻ Bắt Chước là người đang bảo vệ bí mật đó. Hắn không phải là người mới. Hắn là một phần của Dư Âm,” Nhật Phong kết luận. Anh cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ với Linh. Cô ta không chỉ là nhà nghiên cứu, cô ta còn là người canh giữ những câu chuyện bị lãng quên.
Linh mở chiếc cặp da, lấy ra một cuốn sổ da cũ, ố màu. “Tôi tìm thấy cái này trong thư viện cũ của thị trấn. Nó là nhật ký của một y tá tại Tháp Đá, cô Lan Chi, năm 1995. Cô ấy mất tích trong vụ thảm sát, nhưng cuốn nhật ký này không bao giờ được đưa vào hồ sơ cảnh sát.”
3. Nhật Ký Của Lan Chi và Tiếng Vọng Khó Hiểu
Nhật Phong nhận lấy cuốn nhật ký. Bìa da lạnh và ẩm ướt, tỏa ra mùi hương của giấy cũ. Anh lật trang đầu tiên. Chữ viết tay nhỏ, run rẩy, có nhiều nét gạch xóa.
Trích đoạn Nhật ký của Lan Chi (1995)
15/05/1995: Hôm nay, Bác sĩ T đã đưa một liều thuốc mới cho bệnh nhân ở khu Tây. Ông ta gọi nó là ‘Phương thuốc Lãng quên’. Tôi không tin đó là thuốc chữa bệnh. Sau khi họ uống, họ bắt đầu nhìn thấy những điều không có thật, họ cười, họ khóc, rồi họ nói về ‘Giải thoát’. Bác sĩ T. nói rằng đó là sự thăng hoa tinh thần. Tôi thấy đó là sự tàn nhẫn.
01/06/1995: Một người phụ nữ tên Sương đã bị đưa vào khu cách ly đặc biệt. Cô ấy không điên. Cô ấy chỉ là quá lo sợ về cái chết của chồng mình, một người từng làm việc cho Quỹ Bảo trợ. Cô ấy cứ lặp đi lặp lại: ‘Cây thánh giá bị bẻ cong… Họ đang đào lên… Chúng ta phải trả giá.’ Bác sĩ T. bảo tôi tiêm liều cao nhất, nhưng tôi không thể. Cô Sương đã van xin tôi. Cô ấy đã nói về một tài liệu được cất giấu dưới nền Tháp Chuông, liên quan đến quyền sở hữu thực sự. Cô ấy nói, ai tìm thấy sẽ không được sống.
10/07/1995: Mùi lưu huỳnh nồng nặc trong phòng thí nghiệm. Tôi thấy Bác sĩ T. và những người khác (tôi nhận ra mặt họ, đó là những người có cổ phần trong Quỹ Bảo trợ) đang sơn lên tường những biểu tượng kỳ lạ. Tán Cư. Họ nói đó là để chuẩn bị cho một ‘đại lễ thanh tẩy’. Tôi sợ hãi. Tôi muốn chạy trốn, nhưng không thể. Họ đang theo dõi tôi. Tiếng rên rỉ yếu ớt từ khu Tây không bao giờ dứt. Họ không muốn được giải thoát. Họ chỉ muốn được cứu.
Nhật Phong ngẩng đầu lên, khuôn mặt anh tối sầm lại. “Bác sĩ T. và những cổ đông. Đây là âm mưu của những gia tộc giàu có, muốn bịt miệng nhân chứng và xóa sạch tài liệu. Họ đã dùng chất gây ảo giác và áp đặt ‘nghi thức Giải thoát’ lên những người này, biến vụ thảm sát thành một cuộc cuồng loạn.”
“Và Cao Thanh, người công nhân, có thể đã phát hiện ra tài liệu mà người phụ nữ Sương nói đến,” Linh tiếp lời, giọng cô ta có vẻ xúc động, nhưng Nhật Phong nhận ra đôi mắt cô ta không hề biểu lộ cảm xúc tương xứng. “Đó là lý do Kẻ Bắt Chước giết anh ta theo nghi thức Tán Cư, để cảnh báo bất cứ ai đào bới.”
“Kẻ Bắt Chước muốn tái tạo nỗi kinh hoàng. Chúng ta cần tìm ra hắn,” Nhật Phong nói.
Linh khẽ mỉm cười. “Tôi biết một lối đi. Tôi có chìa khóa căn hầm bí mật dưới Tháp Đá, nơi các tài liệu gốc có thể vẫn còn. Thanh tra Hùng sẽ không bao giờ cho phép anh quay lại đó theo đường chính thức.”
Sự đề nghị này vừa hấp dẫn, vừa nguy hiểm. Linh là đồng minh duy nhất của anh, nhưng lại quá am hiểu về bí mật của Tháp Đá.
4. Quyết Tâm và Dư Chấn Của Lời Nguyền
Nhật Phong trở lại phòng trọ. Anh cần ngủ, nhưng tâm trí anh đang quay cuồng với hình ảnh nụ cười rách toạc của nạn nhân Cao Thanh và những dòng chữ run rẩy của y tá Lan Chi.
Anh nằm trên chiếc giường cũ kỹ, cố gắng phân tích. Kẻ Bắt Chước có thể là con cháu của Bác sĩ T., hoặc của một trong các cổ đông, người đang cố gắng bảo vệ tài sản hoặc trả thù. Hoặc Linh là một phần trong đó? Không, cô ta đã cung cấp nhật ký, một manh mối có thể lật đổ toàn bộ kế hoạch.
Cạch… cạch… cạch…
Tiếng động vang lên từ bức tường phòng trọ. Ban đầu, anh nghĩ đó là tiếng ống nước cũ. Nhưng tiếng động đó có nhịp điệu, giống như ngón tay gõ nhẹ vào bề mặt kim loại.
Anh bật dậy, nhìn xung quanh. Căn phòng trống rỗng.
Cạch… cạch… cạch…
Lần này, rõ ràng hơn. Điệu gõ chậm rãi, đều đặn. Nó không phải là chuột, cũng không phải nước. Nó giống như một lời nhắn bằng mật mã.
Nhật Phong áp tai vào tường. Âm thanh bỗng biến mất. Thay vào đó, anh nghe thấy một giọng nói, trầm và khô khốc, như thể nó đến từ rất xa, từ dưới lòng đất.
“Giải thoát… Giải thoát…”
Đó là tiếng rên rỉ yếu ớt mà anh nghe thấy trong phòng thí nghiệm. Nó không phải là ảo giác. Nó là dư âm của những linh hồn mắc kẹt.
Tay Nhật Phong túm chặt lấy chăn. Anh là người của logic. Anh tin vào chứng cứ, vào khoa học pháp y. Anh không thể tin vào ma quỷ. Nhưng tiếng vọng này, sự lạnh lẽo không giải thích được này, đang làm suy yếu niềm tin của anh.
Anh đứng dậy, đi ra cửa sổ. Mưa đã tạnh. Ánh trăng lưỡi liềm mờ ảo chiếu sáng thị trấn chìm trong sương mù. Anh nhìn thấy Tháp Đá, sừng sững trên ngọn đồi.
Nhật Phong hít một hơi sâu. “Nếu mày muốn chơi trò chơi tâm lý, tao sẽ chơi với mày.”
Anh mở chiếc laptop cũ, gõ email cho Linh. Anh cần biết chính xác căn hầm bí mật đó nằm ở đâu. Anh sẽ chấp nhận rủi ro, bước vào lối đi bí mật đó.
Kẻ Bắt Chước muốn tái tạo quá khứ, vậy anh sẽ đào bới quá khứ. Anh sẽ tìm ra bí mật dưới chân Tháp Đá, nơi mà cả hai gia tộc N.N. và T.T. đã cố gắng che giấu bằng một vụ thảm sát kéo dài 30 năm.
Nhật Phong biết rõ: một khi đã bước vào vòng xoáy của Dư Âm, anh không còn là nhà báo điều tra nữa. Anh đã trở thành một phần của câu chuyện, một mục tiêu tiềm năng, và có lẽ là nạn nhân tiếp theo của nghi thức Tán Cư.