1. Hậu Trường Tối
Hữu An đứng ngay trước lối ra của thư viện, khẩu súng ngắn được bọc trong lụa trắng, chĩa thẳng vào ngực Nhật Phong. Ánh mắt cô ta lạnh lùng và đầy khinh miệt.
“Anh quá dễ đoán, Nhật Phong,” Hữu An nói, giọng cô ta thì thầm, không muốn gây chú ý. “A.C. biết anh sẽ đặt cảm xúc lên trên công lý. Anh không thể bỏ mặc Trần Thanh. Cầm vi mạch trong tay, anh vẫn quay lại. Điều đó chứng tỏ anh không phải là một chiến binh, chỉ là một nhà báo mềm yếu.”
Nhật Phong nhìn cô ta, nhận ra Hữu An không chỉ là thư ký hay luật sư. Cô ta là một tín đồ Tán Cư thuần túy, giống như Thanh tra Hùng.
“Nếu Tuyên biết mọi thứ, sao cô không chặn tôi từ đầu?” Nhật Phong hỏi, cố gắng kéo dài thời gian.
“Cần phải chắc chắn anh đã cắm vi mạch vào hệ thống của chúng tôi,” Hữu An nhếch mép. “Chúng tôi muốn xem anh có gì trong đó. Bây giờ, chúng tôi đã có dữ liệu sao chép, và anh, là kẻ xâm nhập, đã tự đưa mình vào lưới.”
Nhật Phong biết mình phải hành động ngay lập tức. Khẩu súng trong tay cô ta đã bị giảm âm thanh nhờ lớp lụa, nhưng tiếng nổ vẫn có thể gây chú ý.
Hữu An tiến lên một bước. “Vi mạch. Nhanh lên.”
Nhật Phong giả vờ đưa tay vào túi áo trong. Thay vì lấy ra vi mạch, anh rút ra chiếc bật lửa Tán Cư mà anh lấy từ Thanh tra Hùng. Anh thắp sáng nó, ngọn lửa nhỏ bùng lên, chiếu thẳng vào mắt Hữu An.
Hữu An nhíu mày, khoảnh khắc đó đủ để Nhật Phong lao vào. Anh dùng khuỷu tay đập mạnh vào cánh tay cầm súng của cô ta. Khẩu súng rơi xuống nền thảm dày một cách im lặng.
Hữu An không hề hoảng sợ. Cô ta là một sát thủ được huấn luyện. Cô ta phản ứng bằng một cú đá cực mạnh vào đầu gối Nhật Phong. Anh gục xuống trong đau đớn.
Cuộc hỗn chiến diễn ra trong im lặng kinh hoàng. Nhật Phong, vốn là một nhà báo, dựa vào sự nhanh nhẹn và kinh nghiệm chiến đấu đường phố cũ; Hữu An, dựa vào kỹ năng tự vệ sắc bén và sức mạnh. Cô ta túm lấy cổ áo anh, dùng sức mạnh đáng kinh ngạc đập đầu anh vào bức tường gỗ sẫm màu.
Mắt Nhật Phong hoa lên. Anh biết mình không thể đấu lại sức mạnh của cô ta. Anh đưa tay mò mẫm dưới nền thảm, tìm kiếm khẩu súng.
Hữu An siết cổ anh, giọng thì thầm: “Anh sẽ chết ở đây, và không ai biết gì cả. Giống như năm 1995.”
Đúng lúc đó, trên ngón tay Hữu An, Nhật Phong thấy một chiếc nhẫn bạc khắc biểu tượng Tán Cư. Anh dùng hết sức mạnh còn lại, cắn mạnh vào ngón tay cô ta.
Hữu An đau đớn buông tay. Nhật Phong bật dậy, nhanh chóng đá chiếc khẩu súng ra xa. Anh lao về phía chiếc bàn gỗ mun, kéo mạnh chiếc khăn trải bàn, làm rơi toàn bộ đồ vật trên bàn xuống sàn, tạo ra một tiếng động lớn.
Tiếng động đã gây sự chú ý của một vệ sĩ đang đi tuần tra.
“Chuyện gì vậy?” người vệ sĩ hét lên, chạy về phía họ.
Hữu An, nhanh như cắt, giật lấy một thanh kim loại trang trí từ chiếc đèn bàn. “Mày sẽ chết trước khi tên vệ sĩ đó đến!”
2. Kích Hoạt Nguồn Ảo
Trong khi Nhật Phong đang đối đầu với Hữu An, trên sân khấu chính, Ông Tuyên bắt đầu bài phát biểu. Linh, đứng lẫn trong đám đông, thấy Trần Thanh run rẩy, ánh mắt hoàn toàn trống rỗng, sắp gục ngã.
“...Và đây là minh chứng cho sự bất diệt của tinh thần con người,” Ông Tuyên nói, giọng ông ta đầy cảm xúc giả tạo. “Sau 24 năm bị che mờ bởi bóng tối, Trần Thanh đã trở lại, không còn thù hận, chỉ còn lòng biết ơn. Đây là Thánh Vô Tội của chúng ta, người sẽ chứng minh rằng ánh sáng luôn chiến thắng.”
Ông ta đưa cho Trần Thanh một ly nước nhỏ màu xanh lá cây nhạt. “Hãy uống, Thanh. Hãy uống để rửa sạch mọi quá khứ đau buồn.” Đó chính là liều Nước Bóng Tối đã được tinh chế.
Linh biết rằng nếu Trần Thanh uống ly nước đó, ông ấy sẽ mất đi khả năng phục hồi vĩnh viễn, trở thành con rối hoàn hảo của Tuyên.
Linh hành động. Cô lao lên sân khấu, đẩy mạnh một chiếc xe đẩy chứa đồ uống sang một bên, tạo ra tiếng va chạm lớn.
“Dừng lại!” Linh hét lên. “Ông Tuyên, ông là một kẻ dối trá! Ông đang đầu độc ông ấy!”
Bảo vệ lập tức lao vào Linh. Ông Tuyên, vẫn giữ nụ cười hiền hậu, ra hiệu cho họ dừng lại.
“Cô gái tội nghiệp này là ai?” Tuyên hỏi đám đông, giọng ông ta đầy vẻ tiếc nuối. “À, đây là Linh, một người họ hàng xa của gia đình nạn nhân. Cô ấy đã bị ảnh hưởng nặng nề bởi bi kịch và đang trải qua sự suy sụp thần kinh. Xin lỗi vì sự gián đoạn này.”
Tuyên đã biến Linh thành kẻ điên loạn chỉ bằng một câu nói. Quyền lực của ông ta không phải ở vũ lực, mà là ở khả năng thao túng niềm tin của đám đông.
Linh bị hai vệ sĩ giữ lại. Cô ta vùng vẫy, nhưng không thể thoát ra. Ông Tuyên quay sang Trần Thanh.
“Uống đi, Thanh. Hãy để cho mọi sự đau đớn tan biến.”
Trần Thanh run rẩy đưa tay lên cầm ly nước.
3. Mật Mã Lan Chi
Ngay lúc đó, một tiếng động lớn vang lên từ hành lang phía sau. Nhật Phong, bị thương, lao ra khỏi khu vực thư viện, kéo theo Hữu An đang bất tỉnh.
“Sự thật không thể bị bóp méo, Ông Tuyên!” Nhật Phong hét lên, giọng anh khàn đặc.
Nhật Phong đã giật được vi mạch DNA và đập đầu Hữu An vào góc tường. Anh chạy về phía sân khấu, trong khi đám đông bắt đầu hoảng loạn vì sự xuất hiện của máu và bạo lực.
Ông Tuyên vẫn giữ bình tĩnh. “Thật đáng tiếc. Cô gái này có một người bạn trai côn đồ.”
Ông ta ra lệnh: “Bảo vệ, đưa ba kẻ gây rối này ra ngoài. Và gọi cảnh sát. Họ đã vi phạm an ninh quốc gia.”
Nhật Phong biết mình không còn thời gian. Anh phải giải thoát Trần Thanh ngay lập tức.
Anh chạy lên sân khấu, vượt qua hàng rào bảo vệ đang cố gắng cản anh lại. Linh hét lên: “Đừng uống, Trần Thanh!”
Trần Thanh nhìn chằm chằm vào Nhật Phong, ánh mắt vô hồn.
Nhật Phong biết rằng chỉ có một từ khóa mới có thể xuyên qua lớp ảo giác và sự kiểm soát tinh thần của Tuyên: Mật Mã Lan Chi.
“Lan Chi!” Nhật Phong hét lên, giọng anh vang vọng khắp phòng tiệc. “Trần Thanh! Lan Chi đang chờ ông ở Sông Xanh!”
Trần Thanh, đang chuẩn bị uống ly nước, đột ngột dừng lại. Đôi mắt vô hồn của ông ấy ánh lên một tia sáng. Mật mã mà y tá đã dùng để giúp Trần Thanh thoát khỏi sự kiểm soát của Tuyên đã kích hoạt một phản ứng hóa học trong tâm trí ông.
Trần Thanh ném ly nước xuống đất. Ly nước vỡ tan, chất lỏng xanh lá cây rò rỉ trên sàn.
Ông Tuyên kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên ông ta mất kiểm soát Trần Thanh.
“Không thể nào!” Ông Tuyên gầm lên.
Trần Thanh run rẩy, ông ta nắm chặt micro, quay sang đám đông. “Tuyên… Ông ta là quỷ dữ! Ông ta đã giết gia đình tôi! Ông ta đã giam giữ tôi!”
Đám đông bắt đầu xì xào. Sự hỗn loạn bùng nổ.
4. Cuộc Đào Thoát Mù Quáng
Bảo vệ lao vào Trần Thanh. Nhật Phong cũng lao tới, túm lấy tay ông. Linh, thoát khỏi sự khống chế của vệ sĩ, chạy đến hỗ trợ.
“Chạy thôi!” Linh hét lên.
Ba người họ chạy xuống sân khấu, hướng về phía cửa thoát hiểm khẩn cấp. Ông Tuyên, khuôn mặt trắng bệch vì giận dữ, ra lệnh cho vệ sĩ: “Lấy lại vi mạch! Giết chúng nếu cần thiết!”
Họ chạy vào hành lang dịch vụ phía sau.
“Duy! Chúng ta đang ở phía sau nhà bếp! Kích hoạt báo động giả!” Nhật Phong gọi qua tai nghe.
Duy, đang ở căn hộ an toàn, đã làm điều đó. Tiếng báo động cháy inh ỏi vang lên khắp Tòa nhà Đại Kim Cương. Đám đông bắt đầu chen chúc nhau chạy ra khỏi phòng tiệc.
Trong lúc hỗn loạn, Nhật Phong, Linh, và Trần Thanh cố gắng tìm đường ra khỏi tòa nhà. Trần Thanh, vẫn còn ảo giác, liên tục thì thầm: “Tháp Sáng… Lâu Đài… nó ở đó…”
“Ông ấy đang nói về trung tâm dữ liệu,” Linh nói. “Ông ấy biết về nó.”
Họ đến tầng hầm, nơi chiếc xe hơi đang chờ. Nhưng khi họ bước ra, họ thấy hàng chục vệ sĩ đang chặn lối ra.
Nhật Phong nhận ra họ bị mắc kẹt.
“Không thể đi bằng lối này!” Nhật Phong kéo Linh và Trần Thanh lùi lại.
Đúng lúc đó, một chiếc xe tải chở thực phẩm của nhà hàng đỗ bên ngoài đã bị Duy làm ngắn mạch.
“Vào xe tải!” Linh hét lên.
Họ nhảy vào phía sau chiếc xe tải chở thực phẩm đông lạnh. Cửa xe đóng sầm lại. Vệ sĩ chạy tới, nhưng quá muộn. Chiếc xe tải bắt đầu di chuyển, do Duy điều khiển từ xa thông qua hệ thống GPS của chiếc xe.
5. Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Tháp Sáng
Bên trong chiếc xe tải đông lạnh, không khí lạnh lẽo và mùi thịt tươi sống bao quanh họ. Trần Thanh run rẩy dữ dội, cả vì lạnh và vì sự bùng phát của ký ức.
“Ông ấy đang suy sụp,” Linh nói, cố gắng giữ ấm cho ông.
Nhật Phong nắm lấy tay Trần Thanh. “Ông Thanh, Tháp Sáng là gì? Nói cho tôi biết!”
Trần Thanh nhìn Nhật Phong, đôi mắt ông ấy đầy nước mắt và ảo giác. “Nó không phải là một tòa nhà… Nó là trái tim… Nó ở đó… Máu… Máu của chúng ta…”
“Linh, ý ông ấy là gì?” Nhật Phong hỏi.
Linh nhìn vào vi mạch DNA trong tay Nhật Phong. “Máu của chúng ta… Trần Thanh là người sống sót duy nhất mang dòng máu Tán Cư thuần khiết của nhánh nạn nhân. Ông ấy là chìa khóa sinh trắc học sống. Ông Tuyên đã mời ông ấy đến để lấy mẫu sinh trắc học của ông ấy—trái tim để mở khóa Lâu Đài Ánh Sáng!”
“Nhưng tôi đã dùng DNA tổng hợp của Bà cố Nguyên,” Nhật Phong nói.
“Đúng. Nhưng đó chỉ là mã truy cập. Để kích hoạt Công Bố Nguồn, cần phải có người mang dòng máu Tán Cư thuần khiết nhất bên trong hệ thống. Nếu Bà cố Nguyên chết, thì Trần Thanh là người tiếp theo,” Linh giải thích.
Nhật Phong nhận ra sự thật kinh hoàng. Ông Tuyên đã sao chép vi mạch, nhưng không thể sử dụng nó để công bố sự thật, vì nó cần một lớp bảo mật cuối cùng: dòng máu của người xứng đáng.
“Vậy Tuyên đã có vi mạch,” Nhật Phong nói. “Hắn ta sẽ đến Lâu Đài Ánh Sáng để kích hoạt nó theo cách của hắn, và biến tất cả thành giả mạo.”
Linh gật đầu. “Và hắn sẽ dùng Trần Thanh để làm điều đó, nếu không bắt được chúng ta.”
Đúng lúc đó, điện thoại của Nhật Phong rung lên. Đó là một tin nhắn ẩn danh từ một nguồn không xác định.
“A.C. đã biết vị trí của các ngươi. Hắn đã đến Lâu Đài Ánh Sáng để chuẩn bị cho buổi lễ Giao Phối Ánh Sáng—nghi thức cuối cùng để biến tất cả bằng chứng thành giả mạo. Các ngươi chỉ có 30 phút. Hãy đến Nhà Máy Nước Cũ.”
Nhật Phong nhìn Linh. “Chúng ta phải đến đó. Chúng ta chỉ còn 30 phút.”
“Nếu Ông Tuyên đến trước, ông ta sẽ kích hoạt nghi thức cuối cùng, và không chỉ sự thật bị chôn vùi, mà Tán Cư sẽ trở nên bất khả chiến bại,” Linh nói.
Chiếc xe tải đông lạnh tăng tốc, hướng về ngoại ô thủ đô, nơi Nhà Máy Nước Cũ (Lâu Đài Ánh Sáng) đang chờ đợi.