1. Mảnh Ghép Cuối Cùng
Tại căn hộ an toàn, ba thành viên của đội săn lùng đang hoàn tất khâu chuẩn bị cuối cùng. Duy, với đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, gật gù trước màn hình.
“Công Bố Nguồn đã sẵn sàng,” Duy thông báo. “Tôi đã chia nhỏ toàn bộ tài liệu (danh sách Tán Cư, giao dịch, ghi âm, và bằng chứng Hải Cảng) thành 10.000 tệp tin nhỏ. Nếu được kích hoạt, nó sẽ lan truyền trên các máy chủ ẩn danh toàn cầu trong vòng 30 giây. Không ai có thể ngăn chặn nó.”
Linh đặt chiếc vi mạch DNA tổng hợp (được Duy gắn vào một thiết bị tiêm nhỏ, trông giống một chiếc bút ký cao cấp) vào tay Nhật Phong.
“Đây là chìa khóa. Nó sẽ cho anh quyền truy cập tạm thời vào mạng lưới của Ông Tuyên—mạng lưới Tán Cư. Chỉ cần cắm nó vào bất kỳ cổng mạng bảo mật nào ở địa điểm diễn ra bữa tiệc,” Linh giải thích, giọng cô ta căng thẳng.
“Và nếu nó là cái bẫy như ở dinh thự Hữu An?” Nhật Phong hỏi.
Linh nhìn thẳng vào mắt anh. “Thì chúng ta chết. Nhưng đây là cơ hội duy nhất. Ông Tuyên mời giới tinh hoa đến bữa tiệc, ông ta phải có một phòng điều khiển an ninh nào đó tại đó. Đó là nơi anh phải đến.”
“Còn Trần Thanh?”
“Ông ấy là trọng tâm của đêm nay. Ông Tuyên không chỉ muốn khoe khoang sự nhân từ; ông ta muốn kiểm soát tinh thần của Trần Thanh vĩnh viễn, biến ông ấy thành biểu tượng cho sự trong sạch của quỹ. Chúng ta phải giải thoát ông ấy.”
Nhật Phong gật đầu. Đây không chỉ là vụ điều tra báo chí, mà là một chiến dịch cứu người.
2. Thâm Nhập Vào Vùng Cấm
Bữa tiệc từ thiện của Quỹ Từ Thiện Ánh Sáng được tổ chức tại Tòa nhà Đại Kim Cương—một biểu tượng của sự giàu có và quyền lực tại thủ đô. Cánh cửa vào là một biển người mặc tuxedo và váy dạ hội lộng lẫy, những nhân vật quyền lực nhất của đất nước.
Linh và Nhật Phong thâm nhập dễ dàng. Linh sử dụng danh thiếp giả của một công ty đầu tư nước ngoài; sự duyên dáng và vẻ ngoài lạnh lùng của cô ta đủ để thuyết phục mọi nhân viên an ninh. Nhật Phong, trong bộ vest lịch lãm, đóng vai trò một nhà tư vấn tài chính đi cùng Linh.
Ngay lập tức, không khí của bữa tiệc đã gây ấn tượng mạnh. Sự sang trọng che giấu một thứ gì đó âm u. Mọi ánh mắt đều mang một vẻ thăm dò và giả tạo.
Trung tâm của căn phòng là Ông Tuyên. Ông ta, với mái tóc bạc, nụ cười hiền hậu và ánh mắt ấm áp, trông không khác gì một vị thánh. Ông ta bắt tay và nói chuyện với mọi người, tỏa ra sự nhân từ và quyền lực không thể lay chuyển.
“Ông ta là một diễn viên bậc thầy,” Nhật Phong thì thào qua tai Linh.
Linh chỉ cho Nhật Phong thấy Trần Thanh. Ông ấy đang ngồi ở một góc phòng VIP, khuôn mặt gầy gò, ánh mắt trống rỗng. Ông ta mặc một bộ vest đẹp, nhưng trông như một con rối bị buộc dây. Bên cạnh ông là Hữu An, với vai trò thư ký riêng, liên tục chăm sóc và ngăn chặn bất kỳ ai tiếp cận ông Thanh.
“Mục tiêu của anh là phòng điều khiển an ninh hoặc thư viện riêng của tòa nhà,” Linh ra lệnh. “Tôi sẽ tạo ra sự phân tâm.”
3. Cuộc Đối Đầu Đầu Tiên: Hữu An
Linh tiến đến chỗ Hữu An, mang theo hai ly champagne.
“Cô Hữu An, thật vinh dự khi gặp lại cô,” Linh nói, nụ cười giả tạo của cô ta còn lạnh lùng hơn cả mắt Hữu An.
“Cô Linh. Tôi rất tiếc vì thương vụ của chúng ta chưa thành. Tài sản của cô đã bị niêm phong rồi,” Hữu An đáp trả, giọng cô ta ngọt ngào nhưng đầy sát khí.
“Đừng lo lắng,” Linh nhấp một ngụm champagne. “Tôi vẫn còn Bản Kế Hoạch của bà cố Nguyên. Và tôi biết cách khai thác nó.”
Hữu An nheo mắt. Đây chính là điều cô ta chờ đợi. “Ý cô là gì? Kế hoạch nào?”
“Kế hoạch Đóng Cửa. Kế hoạch phá hủy Tán Cư từ bên trong. Anh Nguyễn Hữu Đức đã chết vì tham lam. Cô sẽ chết vì sự trung thành của mình với một lão già giả dối.”
Hữu An bật cười khẩy. “Cô Linh, cô rất dũng cảm. Nhưng cô đang mắc kẹt trong quá khứ. A.C. không còn quan tâm đến Tháp Đá nữa. Mạng lưới này đã chuyển sang nền tảng tài chính toàn cầu. Chúng tôi đã thắng rồi.”
Trong khi hai người phụ nữ đấu khẩu kịch liệt, Nhật Phong lùi về phía sau, tìm kiếm lối vào khu vực cấm.
Anh phát hiện ra một lối vào được canh gác kỹ lưỡng dẫn đến khu vực văn phòng cá nhân của Ông Tuyên trong tòa nhà này—một thư viện riêng biệt, nơi mọi quyết định quan trọng của tập đoàn được đưa ra.
Nhật Phong nhìn Linh. Linh hiểu ý. Cô ta quyết định tạo ra một sự phân tâm lớn.
Linh hất ly champagne đỏ rực vào bộ váy dạ hội lụa trắng của Hữu An.
Hữu An hét lên một tiếng giận dữ. Cả phòng tiệc quay lại nhìn.
“Tôi xin lỗi! Tôi bị choáng váng vì sức nóng,” Linh nói, cố ý tạo ra một cảnh tượng hỗn loạn. Hữu An, tức giận và hoảng loạn vì bộ váy bị hỏng, ra hiệu cho bảo vệ đến.
Trong lúc hỗn loạn, Nhật Phong dùng một mã khóa đơn giản đã học được từ Duy, lẻn vào thư viện riêng của Ông Tuyên.
4. Bàn Tay Lạnh Của Công Lý
Thư viện là một không gian tối và yên tĩnh, với những chiếc kệ gỗ sẫm màu cao đến trần nhà. Mùi giấy cũ và da thuộc bao phủ căn phòng. Ở giữa phòng là một chiếc bàn làm việc khổng lồ.
Nhật Phong tiến thẳng đến chiếc bàn. Không có máy tính. Chỉ có một chiếc hộp gỗ mun được đặt trên đó, có vẻ như là một hộp đựng bút chì.
Anh nhớ lại Bản Kế Hoạch của Bà cố Nguyên: “Chiếc hộp đựng ánh sáng của kẻ độc tài cũng là nơi khởi nguồn của bóng tối.”
Nhật Phong kiểm tra chiếc hộp. Nó không phải là hộp đựng bút. Đó là một máy quét sinh trắc học được ngụy trang.
Anh nhanh chóng mở thiết bị tiêm nhỏ chứa DNA tổng hợp. Anh cắm đầu thiết bị vào cổng sạc của máy quét. Ánh sáng màu xanh lập tức lóe lên, và chiếc máy quét mở ra, để lộ một cổng mạng Ethernet ẩn.
Nhật Phong cắm vi mạch vào cổng mạng. Anh đang kết nối trực tiếp với mạng lưới nội bộ của Ông Tuyên.
Màn hình điện thoại của Nhật Phong lập tức hiển thị một giao diện đồ họa tối giản do Duy thiết kế: Công Bố Nguồn – Sẵn Sàng Kích Hoạt (Y/N).
Nhật Phong đang chuẩn bị nhấn nút, nhưng anh dừng lại. Anh truy cập nhanh vào các tệp bảo mật nhất trên mạng lưới Tuyên, tìm kiếm thông tin về Trần Thanh.
Anh tìm thấy một tài liệu: “Báo Cáo Tình Trạng Tinh Thần Trần Thanh – Dự Án ‘Thánh Vô Tội’.”
Nội dung báo cáo chi tiết về việc Ông Tuyên đã sử dụng chất gây ảo giác nhẹ (chính là "Nước Bóng Tối" đã được tinh chế) để duy trì tình trạng mất trí nhớ và phục tùng của Trần Thanh suốt hai thập kỷ. Mục đích đêm nay không chỉ là tôn vinh, mà là một buổi trị liệu cưỡng chế cuối cùng, để đảm bảo Trần Thanh sẽ không bao giờ nhớ lại sự thật.
"Ông ta không chỉ là kẻ giết người, ông ta là kẻ hủy diệt linh hồn," Nhật Phong nghiến răng.
5. Lựa Chọn Của Sự Thật
Nhật Phong quay lại giao diện kích hoạt. Nếu anh nhấn nút bây giờ, toàn bộ sự thật về Tán Cư sẽ được công bố. Cảnh sát sẽ ập đến. Ông Tuyên sẽ bị bắt. Mạng lưới sẽ tan rã.
Nhưng nếu anh kích hoạt bây giờ, Trần Thanh vẫn sẽ là một nạn nhân bị kiểm soát tinh thần, bị giật dây, và ông ta sẽ bị sốc bởi tin tức này. Liệu đây có phải là công lý?
Đúng lúc đó, giọng nói của Ông Tuyên vang lên từ hệ thống âm thanh của thư viện. Ông ta đang chuẩn bị phát biểu trên sân khấu chính.
“...Và bây giờ, tôi xin mời lên sân khấu, vị khách đặc biệt của đêm nay, người anh hùng đã vượt qua bi kịch của quá khứ để trở thành ánh sáng cho tương lai. Xin mời: Ông Trần Thanh!”
Trần Thanh bước lên sân khấu, ánh mắt mệt mỏi dưới ánh đèn rực rỡ. Hữu An đang đứng dưới sân khấu, ánh mắt cô ta nhìn về phía thư viện.
Nhật Phong nhìn màn hình điện thoại. Chỉ còn 5 phút trước khi Ông Tuyên bắt đầu buổi trị liệu cưỡng chế.
Anh có hai lựa chọn:
Nhấn Nút (Kích Hoạt Công Lý): Công bố sự thật. Cứu hàng trăm người khỏi Tán Cư. Nhưng Trần Thanh sẽ bị tổn thương nặng nề và có thể chết vì sốc.
Chờ Đợi (Cứu Người): Tìm cách tiếp cận Trần Thanh trước, cố gắng giải thoát ông ấy khỏi sự kiểm soát của Tuyên. Nhưng nếu thất bại, Tuyên sẽ phát hiện ra anh, và Bản Kế Hoạch sẽ bị mất vĩnh viễn.
Nhật Phong quyết định. Anh không thể bỏ mặc Trần Thanh.
Anh nhấn nút N (Không kích hoạt), tháo vi mạch ra, và cất thiết bị vào túi. Anh cần phải tạo ra một sự phân tâm lớn hơn, ngay trên sân khấu.
Anh nhanh chóng lách người ra khỏi thư viện.
Nhưng khi vừa bước ra, anh thấy Hữu An đang đứng ngay trước cửa, tay cầm một khẩu súng ngắn được bọc trong một chiếc khăn tay lụa.
“Tôi biết anh sẽ không thể cưỡng lại sự cám dỗ của thư viện, Nhà báo Nhật Phong,” Hữu An cười khẩy, ánh mắt cô ta đầy vẻ khinh miệt. “A.C. đã nói rằng anh quá dễ đoán. Giờ thì, giao lại vi mạch. Hoặc anh sẽ chết, và công lý của anh sẽ bị chôn vùi vĩnh viễn.”
Nhật Phong biết mình đã bị mắc bẫy. Cuộc đối đầu đã bắt đầu.