An Chi ghét những chuyến bay dài, đặc biệt là khi phải làm việc. Cô nghiêng đầu, cố gắng đẩy chiếc vali cabin lên khoang hành lý, trán lấm tấm mồ hôi. Chuyến đi này không phải kỳ nghỉ, mà là một hợp đồng điên rồ với tạp chí TT về "Mùa Hè Lãng Mạn Ở Hy Lạp". An Chi cần sự yên tĩnh tuyệt đối để hoàn thành nốt bản nháp cuối.
Nhưng dường như vũ trụ không muốn điều đó.
Khi cô tìm đến chỗ ngồi của mình—Ghế 21A, sát cửa sổ—cô nhận ra đã có một hành lý size lớn chiếm trọn khoảng trống phía trên.
"Xin lỗi," cô khẽ nói, chỉ vào chiếc vali màu đen có vẻ nặng nề.
Người đàn ông ngồi ở ghế 21B ngước lên. An Chi đứng sững lại, như thể một luồng điện bất chợt chạy dọc sống lưng.
Đó là Minh Khang.
Minh Khang, với chiếc áo phông đen đơn giản, quần jeans bạc màu, và mái tóc hơi dài buộc gọn sau gáy, vẫn mang vẻ ngoài bụi bặm, phóng khoáng như cô nhớ. Anh là cộng tác viên cũ, người bạn thân—hay đúng hơn là người bạn từng rất thân—mà cô đã cố gắng giữ khoảng cách suốt một năm qua sau một đêm say rượu đầy ngượng nghịu.
"An Chi?" Giọng anh trầm ấm, hơi bất ngờ. "Cậu đi Santorini?"
"Đúng vậy," cô đáp cộc lốc, tránh nhìn thẳng vào đôi mắt hơi híp lại của anh. "Và đây là chỗ để hành lý của tôi."
Minh Khang cười nhẹ, nụ cười nửa miệng quen thuộc làm lộ ra chiếc răng khểnh mà cô từng thấy quyến rũ chết người. "À, xin lỗi. Tớ chiếm hết rồi. Đáng lẽ cậu nên chọn ghế 21C cơ." Anh đưa tay kéo chiếc vali xuống một cách dễ dàng, cơ bắp cánh tay căng lên dưới lớp vải mỏng.
An Chi cảm thấy mặt mình hơi nóng. Cô cố gắng giữ sự chuyên nghiệp: "Không sao. Chuyến này tôi đi công việc."
Cô lách qua anh để vào ghế ngồi. Ngay lập tức, cô nhận ra sự gần gũi quá mức này. Khoảng cách giữa hai ghế chỉ còn là một ranh giới mỏng manh. Cô có thể ngửi thấy mùi hương đặc trưng của anh—mùi gỗ đàn hương, cà phê rang xay và một chút muối biển, một sự kết hợp gợi cảm đến khó chịu.
Minh Khang không nói gì nữa, anh đeo tai nghe và lấy ra một chiếc máy tính xách tay. An Chi cũng cố gắng mở tài liệu, nhưng tâm trí cô không thể tập trung. Cô nhớ lại lý do cô giữ khoảng cách: sự hấp dẫn không thể phủ nhận đối với anh, và nỗi sợ hãi mất đi tình bạn sau khi họ gần gũi hơn mức cần thiết.
Máy bay bắt đầu lăn bánh.
"Lâu rồi không gặp, Chi," Minh Khang đột ngột tháo tai nghe. "Cậu ổn chứ?"
"Ổn. Tớ đang có một deadline quan trọng." An Chi nhấn mạnh từ "deadline" như một tấm khiên bảo vệ.
"Tớ hiểu. Tớ cũng vậy. Nhiệm vụ của tớ là chụp ảnh cho bài viết của một tác giả nào đó." Anh nháy mắt.
An Chi nhíu mày. "Đừng nói với tớ..."
"Chúc mừng, đồng nghiệp," anh cười. "Hợp đồng gấp quá, bên họ chỉ tìm được tớ. Họ nói tớ là người có kinh nghiệm chụp ảnh cặp đôi đẹp nhất." Anh lại gần cô, giọng nói thì thầm: "Mà tớ cũng là người có kinh nghiệm làm bạn trai hờ của cậu nhất, phải không?"
Mặt An Chi nóng ran. Anh đang nhắc đến cái đêm ở quán bar năm ngoái, khi cô giả vờ là bạn gái anh để thoát khỏi một gã phiền phức. Đêm đó kết thúc với nụ hôn say rượu ở cửa nhà cô.
"Đó là chuyện đã qua," cô nói, hơi cao giọng.
"Phải, đã qua." Minh Khang dựa lưng vào ghế, nhưng cơ thể anh vẫn nghiêng về phía cô một cách vô thức. "Nhưng Santorini là nơi bắt đầu của nhiều chuyện chưa qua."
Ánh đèn trong khoang hành khách dần tắt đi. Khoang máy bay chìm vào bóng tối mờ ảo. An Chi thấy hơi thở của anh phả nhẹ vào tóc cô khi anh đưa tay với lấy chiếc chăn mỏng.
"Cậu ngủ đi," anh nói, giọng anh trầm hơn trong không gian yên tĩnh. "Chặng bay này dài lắm."
An Chi nhắm mắt, cố gắng hít thở đều. Chiếc ghế máy bay này bỗng trở nên quá nhỏ, quá chật chội. Hơi ấm cơ thể của anh xuyên qua lớp vải ghế, và cô cảm thấy tim mình đập nhanh một cách đáng báo động.
Cô quyết định: Cô phải tạo ra một rào cản. Cô lấy chiếc gối tựa cổ và đặt nó một cách dứt khoát vào khoảng trống nhỏ bé giữa hai người.
Minh Khang im lặng một lúc. Rồi anh bật cười khe khẽ, tiếng cười ấm áp nhưng đầy sự trêu chọc.
"Tớ không cắn cậu đâu, Chi," anh nói. "Trừ khi cậu muốn."
An Chi không trả lời. Cô quay mặt vào cửa sổ, nơi chỉ có bóng đêm và ánh sáng đỏ nhấp nháy từ cánh máy bay. Nhưng trong tâm trí, cô đã biết. Kỳ nghỉ này sẽ không phải là chuyến công tác yên tĩnh. Nó sẽ là một thử thách kìm nén cảm xúc kéo dài gần mười giờ bay, và có lẽ là suốt cả hai tuần ở Hy Lạp.
Chiếc gối tựa cổ cô vừa đặt bỗng trở nên vô nghĩa. Căng thẳng và khao khát bắt đầu nhen nhóm, không phải giữa hai người xa lạ, mà giữa hai người đã biết quá rõ về nhau, và đã từng đến quá gần ranh giới cấm.