An Chi thở phào khi cuối cùng cũng bước ra khỏi máy bay. Hơn chín tiếng đồng hồ trong không gian chật hẹp bên cạnh Minh Khang đã làm cạn kiệt năng lượng kiềm chế của cô. Cô cảm thấy cả người mình như một sợi dây đàn sắp đứt.
"Cậu đi trước đi. Tớ cần lấy máy ảnh," Minh Khang nói, ánh mắt anh lướt qua vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt cô, ẩn chứa chút gì đó thấu hiểu.
An Chi gật đầu nhanh chóng. "Gặp nhau ở quầy thuê xe. Tớ đi trước đây."
Việc tách ra khỏi anh trong vài phút là điều An Chi cần nhất lúc này. Cô cần thời gian để tự nhắc nhở bản thân: Đây là công việc. Minh Khang là đồng nghiệp. Mối quan hệ của họ dừng lại ở "bạn thân cũ đã từng hôn nhau một lần và không bao giờ nhắc lại".
Họ mất gần một giờ vật lộn với thủ tục nhận xe và di chuyển từ sân bay đến Oia, ngôi làng trắng nổi tiếng của Santorini. Khi chiếc xe thuê nhỏ bé dừng trước cánh cửa gỗ màu xanh thẫm của khách sạn boutique họ đặt, mặt trời đã ngả bóng vàng rực rỡ, hứa hẹn một cảnh hoàng hôn đẹp đến nao lòng.
"Nghe nói đây là phòng tốt nhất của họ," An Chi nói, đưa tấm thẻ đặt phòng cho Minh Khang. "View nhìn ra biển Aegean và miệng núi lửa. Rất tốt cho concept bài viết."
"Tốt. Vậy là công việc đã được đảm bảo," Minh Khang cười, lấy chìa khóa từ cô và đi trước.
Họ bước qua một hành lang lát đá trắng hẹp. Minh Khang dùng chìa khóa mở cánh cửa gỗ nặng trịch. Anh đẩy cửa, và An Chi đi theo anh, sẵn sàng sắp xếp máy tính xách tay và tài liệu trên bàn làm việc.
Căn phòng là một sự pha trộn hoàn hảo giữa sự sang trọng tối giản và kiến trúc hang động truyền thống của Santorini. Tường trắng tinh, ánh đèn vàng dịu nhẹ, và một ban công nhỏ hướng thẳng ra biển. Mọi thứ đều tuyệt vời, cho đến khi An Chi nhìn thấy trọng tâm của căn phòng.
Ngay chính giữa căn phòng, dưới vòm trần đá trắng, là một chiếc giường King-size rộng lớn. Ga trải giường màu trắng muốt được phủ một cách tinh tế. Trên gối có đặt hai chiếc khăn tắm gấp hình thiên nga đang chụm đầu vào nhau.
An Chi đứng sững sờ. "Minh Khang... Anh đã đặt phòng gì vậy?"
Minh Khang cũng nhìn chằm chằm vào chiếc giường đôi, rồi nhìn sang chiếc khăn thiên nga, và cuối cùng là nhìn An Chi.
"Tớ không đặt. Bên tạp chí đã đặt cho chúng ta. Họ nói là 'Phòng Suite Trăng Mật'" Anh nhún vai một cách vô tội, nhưng đôi mắt anh lấp lánh sự tinh quái. "À, hay là 'Cánh Cửa Mở, Giường Đôi' nhỉ? Đại loại thế. Tớ đoán họ muốn bài viết của cậu có cảm xúc thực sự lãng mạn?"
An Chi cảm thấy cơn đau đầu từ chuyến bay bắt đầu quay trở lại. "Không thể nào. Chúng ta cần hai phòng. Hoặc ít nhất là hai giường. Chúng ta là đồng nghiệp, không phải..."
"Không phải vợ chồng? Tớ biết," Minh Khang ngắt lời. Anh tiến đến ban công, mở cửa. Gió biển ùa vào, cuốn theo mùi muối và hoa nhài. "Nhưng cậu thấy đấy, đây là Santorini. Bây giờ đang là mùa cao điểm. Đặt được phòng đã là may mắn lắm rồi. Có lẽ họ đã hết phòng khác."
Anh quay lại, dựa vào khung cửa và nhìn cô, vẻ mặt anh lúc này trở nên nghiêm túc hơn. "Tớ có thể ra sofa nếu cậu muốn. Tớ có kinh nghiệm ngủ ngoài trời."
An Chi nhìn về phía chiếc sofa nhỏ, có vẻ không thoải mái, nằm sát bức tường đối diện. "Anh cao quá, anh sẽ đau lưng mất."
"Vậy thì..." Minh Khang nở một nụ cười ranh mãnh, bước chậm rãi đến chiếc giường. Anh chạm nhẹ vào ga trải giường. "Chúng ta chia đôi. Kẻ thắng cuộc lấy gối chặn giữa."
"Không có 'thắng cuộc'," An Chi lập tức phản đối, giọng cô hơi khàn. Cô cảm thấy sự căng thẳng trong phòng còn đậm đặc hơn cả gió biển. Chiếc giường đôi ấy không phải là một món đồ nội thất, nó là một quả bom hẹn giờ. "Chúng ta sẽ giải quyết chuyện này một cách chuyên nghiệp. Tối nay, chúng ta sẽ gọi điện cho lễ tân. Nếu không được, tớ sẽ ngủ ở phòng khách sạn đối diện."
"Tớ cá là cậu sẽ không làm thế đâu," Minh Khang nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy thách thức. Anh thả mình xuống giường, nằm ngửa, hai tay gối sau đầu. Ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả căn phòng, làm nổi bật đường nét cơ bắp trên vai và cổ anh.
"Làm ơn, Chi. Tớ không muốn tớ hay cậu phải đau lưng. Chúng ta sẽ làm việc. Chúng ta sẽ đặt ra quy tắc ranh giới," anh nói, giọng anh trầm xuống, gần như là một lời cam kết.
An Chi biết anh nói đúng. Phí hủy phòng và tìm phòng khác trong mùa cao điểm này sẽ tốn kém và mất thời gian. Cô cần tập trung vào công việc.
"Được rồi," cô gần như thì thầm, chấp nhận thất bại. Cô tiến lại gần, đặt ba lô xuống sàn, cố ý để chiếc ba lô giữa giường như một rào cản vật lý thứ hai. "Quy tắc số một: Không vượt quá vạch giữa. Tuyệt đối không chạm vào nhau, dù vô tình hay cố ý."
"Rõ," Minh Khang đáp, anh kéo chiếc gối kê lưng đặt sát mép giường.
"Quy tắc số hai: Không bàn luận về quá khứ của chúng ta, đặc biệt là chuyện... đêm đó."
Minh Khang nhắm mắt lại, anh dường như đang tận hưởng sự thoải mái của chiếc giường. "Đã rõ. Chuyện đó sẽ bị chôn vùi dưới biển Aegean."
"Và quy tắc số ba," An Chi ngập ngừng, cô cảm thấy hơi thở mình nghẹn lại. Cô nhìn vào chiếc giường, tưởng tượng ra cảnh hai người nằm cạnh nhau, chỉ cách nhau một chiếc gối. "Quy tắc số ba là... Không được khỏa thân khi tớ đang ở trong phòng. Mặc đồ ngủ lịch sự."
Minh Khang mở mắt, ánh mắt anh đầy sự trêu chọc và khiêu khích. Anh nhếch mép, đứng dậy khỏi giường, bước về phía hành lý.
"Tiếc quá," anh nói, giọng trầm khàn. "Tớ chỉ mang theo vài bộ quần áo lót." Anh mở vali, cố ý để lộ ra một vài món đồ cá nhân — bao gồm cả một chiếc quần đùi boxer màu xám, đơn giản nhưng rất gợi cảm.
"Tớ đùa thôi," anh nói khi thấy khuôn mặt cô đỏ bừng. "Tớ có áo phông và quần ngủ. Nhưng Chi à, tớ nghĩ quy tắc số ba này sẽ là quy tắc đầu tiên bị phá vỡ trong chuyến đi này đấy."
An Chi quay lưng lại, đi thẳng ra ban công, giả vờ ngắm hoàng hôn. Cô cần hít thở không khí trong lành. Ánh hoàng hôn rực rỡ và sự hấp dẫn nóng bỏng trong căn phòng này khiến cô cảm thấy như mình đang ở trên một cánh đồng lửa.
Kỳ nghỉ này sẽ là một cuộc chiến dai dẳng giữa lý trí và dục vọng bị kìm nén.