Minh Khang và An Chi đang ngồi trên ban công, nhâm nhi cà phê và bánh ngọt. Mặt trời đã lên cao, nhuộm biển Aegean một màu xanh ngọc bích lấp lánh. Sự yên bình này nguy hiểm hơn bất kỳ sự hỗn loạn nào.
An Chi đang xem lại lịch trình công việc. Cô thấy mình không thể tập trung vào các địa điểm chụp ảnh hay các góc viết nữa.
"Tớ nghĩ chúng ta cần phải... làm việc," An Chi nói, cô cố gắng lấy lại giọng điệu chuyên nghiệp đã bị đánh mất.
Minh Khang đặt tách cà phê xuống, ánh mắt anh đầy sự thấu hiểu và trêu chọc. "Làm việc? Ý cậu là nằm ườn ra đây và làm một 'bài báo cáo' về sự thoải mái của chiếc giường King-size?"
An Chi đá nhẹ vào chân anh. "Nghiêm túc đi, Khang. Hợp đồng của chúng ta là về 'Kỳ Nghỉ Lãng Mạn Hoàn Hảo'. Chúng ta cần bằng chứng. Chúng ta cần ảnh. Chúng ta cần sự chuyên nghiệp."
"Chúng ta đang có bằng chứng tốt nhất rồi còn gì," anh nói, giọng anh trầm ấm, tay anh nhẹ nhàng vuốt ve bắp chân cô dưới bàn. "Và chúng ta có sự lãng mạn thực sự, không cần phải diễn."
Minh Khang đưa cho cô chiếc máy ảnh của anh. "Xem đi."
An Chi nhìn vào màn hình. Đó không phải là ảnh phong cảnh, mà là ảnh chân dung lén lút của cô. Cô đang ngủ, tóc rũ xuống vai, khuôn mặt cô thư thái và gợi cảm trong ánh sáng buổi sớm. Có cả ảnh anh chụp cô lúc cô cười khi đang uống cà phê, ánh mắt cô rạng rỡ và đầy hạnh phúc.
"Tớ đã chụp những bức ảnh đó sáng nay. Chúng nói lên tất cả. Không cần lời nói hoa mỹ," anh nói. "Và đây là những bức ảnh chỉ dành cho tớ."
An Chi cảm thấy tim mình mềm nhũn. Anh đã vượt qua ranh giới của công việc, biến chuyến đi này thành một kỷ niệm cá nhân của hai người.
"Tuyệt vời. Nhưng tạp chí cần ảnh núi lửa, không phải ảnh cô gái say ngủ," cô cố gắng giữ sự thực tế.
Minh Khang đột ngột đứng dậy, kéo An Chi đứng lên. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt anh nghiêm túc hơn bao giờ hết.
"Nghe tớ nói này, Chi. Tớ không muốn chuyến đi này kết thúc như một hợp đồng công việc. Tớ không muốn chúng ta phải trở về nhà, mặc lại áo giáp, và giả vờ như đêm qua chưa từng xảy ra."
Anh nắm chặt tay cô. "Chloe đến. Cô ta là một lời nhắc nhở. Chúng ta chỉ có một cơ hội này."
"Vậy anh muốn gì?" An Chi hỏi, cảm thấy lo lắng trước sự căng thẳng của anh.
Minh Khang nở một nụ cười hoang dã và hấp dẫn. Anh cúi xuống, thì thầm vào tai cô:
"Chúng ta sẽ đào tẩu. Tớ đã hủy tất cả lịch trình đặt trước ở Santorini. Tớ đã đặt một chuyến phà đi một hòn đảo nhỏ hơn, hoang sơ hơn ở Cyclades. Không có tạp chí, không có công việc, không có Chloe. Chỉ có tớ, cậu, và một căn nhà nhỏ thuê biệt lập gần biển."
An Chi sững sờ. "Minh Khang! Anh điên rồi. Hợp đồng thì sao?"
"Tớ đã nói với họ rằng tớ cần một 'concept riêng tư' và sẽ gửi ảnh sau. Họ tin tớ. Tạp chí có thể đợi. Tình yêu thì không."
Anh đặt hai tay lên mặt cô, ép cô nhìn vào anh. "Cho tớ thêm một tuần. Một tuần mà chúng ta không phải giả vờ, không phải đặt ra quy tắc. Một tuần để xem liệu sự 'bốc đồng' của đêm qua có phải là sự thật vĩnh cửu của chúng ta hay không."
Lời đề nghị này là cơn lốc lãng mạn mà An Chi luôn khao khát. Nó là sự xác nhận tuyệt đối rằng Minh Khang nghiêm túc với cô.
An Chi mỉm cười, nụ cười đầy sự giải thoát. Cô vòng tay quanh cổ anh.
"Anh đã nói đúng. Tình yêu không chờ đợi. Nhưng còn hành lý thì sao?"
"Chúng ta chỉ cần những gì đang mặc," anh nói, giọng anh trầm xuống. "Và tinh thần nổi loạn của đêm qua."
Anh đặt một nụ hôn sâu và mạnh mẽ lên môi cô, nụ hôn mang đầy vị của lời hứa và cuộc phiêu lưu.
"Tàu khởi hành sau hai giờ. Đi thôi, Chi. Chúng ta sẽ viết chương tiếp theo của chúng ta ở một nơi mà không ai có thể tìm thấy."
Họ nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Trong căn phòng suite sang trọng, họ để lại phía sau chiếc gối kê lưng, chiếc váy lụa đen và sự chuyên nghiệp. Họ chỉ mang theo chiếc ba lô nhỏ chứa đồ bơi, máy ảnh và một niềm tin tuyệt đối vào nhau.
Khi họ rời khỏi khách sạn, An Chi không còn là biên tập viên lý trí nữa. Cô là người tình đang cùng người mình yêu đào tẩu đến một nơi chỉ có hai người và biển cả.
Sự phiêu lưu mới đã bắt đầu.