An Chi thức dậy trong một cảm giác choáng váng dễ chịu.
Điều đầu tiên cô cảm nhận được là hơi ấm—hơi ấm không phải từ ánh nắng bình minh mà từ cơ thể săn chắc đang ôm lấy cô từ phía sau. Minh Khang đang ngủ say, cánh tay anh vắt ngang eo cô, kéo cô áp sát vào lồng ngực trần của anh. Cô có thể ngửi thấy mùi hương gỗ đàn hương và muối biển, giờ đây pha lẫn với mùi hương rất riêng, rất thân mật của đêm qua.
Cô khẽ nhúc nhích.
"Đừng đi đâu hết," Minh Khang thì thầm, giọng anh khàn đặc và ngái ngủ. Anh siết nhẹ vòng tay quanh eo cô, vùi mặt vào tóc cô. "Năm phút nữa."
An Chi mỉm cười. Mọi rào cản, mọi quy tắc, chiếc gối kê lưng—tất cả đều đã biến mất. Cô cảm thấy an toàn và thuộc về một cách kỳ lạ.
Cô quay đầu lại, nhìn thẳng vào Minh Khang. Ánh sáng dịu nhẹ của buổi sáng Santorini tràn vào qua cửa sổ, làm nổi bật đường nét nam tính và sự thư thái trên gương mặt anh.
"Anh không đi tắm sao?" cô hỏi, giọng cô cũng khàn không kém.
Minh Khang mở mắt, ánh mắt anh đầy sự chiều chuộng và hài lòng. Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, ngón cái anh lướt nhẹ qua đôi môi cô.
"Tớ không thể lãng phí khoảnh khắc nào. Cảm giác thức dậy bên cạnh cậu... quá quý giá," anh nói. "Và nhìn xem, chiếc giường King-size này cuối cùng đã phục vụ đúng mục đích của nó."
An Chi bật cười, một tiếng cười nhẹ nhàng. Cô cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi anh—một nụ hôn buổi sáng ngọt ngào và khẳng định.
"Anh có hối hận không?" cô hỏi, ánh mắt cô hơi lo lắng.
Minh Khang kéo cô lại gần hơn, đến mức trán họ chạm nhau.
"Hối hận vì đã làm điều mà tớ đã chờ đợi từ cái đêm say rượu một năm trước? Không bao giờ," anh nói, giọng anh chân thật đến đáng sợ. "Tớ hối hận vì đã chờ đợi quá lâu. Tớ biết cậu cảm nhận được. Và tớ đã chờ đợi sự cho phép của cậu."
Lời thú nhận này làm tan chảy sự phòng thủ cuối cùng của An Chi. Cô không phải là người duy nhất mang gánh nặng của cảm xúc này.
Cô đưa tay lên, vuốt nhẹ vết xước nhỏ trên vai anh—một dấu vết của đêm qua.
"Tớ cần cà phê," cô nói, muốn thay đổi không khí trước khi mọi thứ trở nên quá trọng đại.
"Để tớ," Minh Khang bật dậy. Anh trần truồng, không hề che giấu sự tự nhiên và thoải mái. Anh cúi xuống, hôn lên đỉnh đầu cô. "Nằm yên đó. Tớ sẽ mang cả thế giới đến cho cậu."
An Chi nhìn theo tấm lưng trần của anh khi anh bước vào phòng tắm. Cô cảm thấy sự thân mật của khoảnh khắc này—không phải là sự cuồng nhiệt, mà là sự chấp nhận hoàn toàn đối phương trong cuộc sống thường nhật.
Sau khi Minh Khang đi, An Chi cũng rời khỏi giường. Cô nhặt chiếc váy lụa đen lên, nó nằm gọn dưới chân giường như một tấm huy chương chiến thắng của sự nổi loạn.
Khi Minh Khang bước ra khỏi phòng tắm, anh đã quấn một chiếc khăn ngang hông, mái tóc ướt sũng. Anh cầm theo hai tách cà phê và một chiếc đĩa nhỏ đựng bánh ngọt Hy Lạp.
"Bữa sáng tại giường của người yêu tớ," anh nói, đặt mọi thứ xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường.
An Chi đang đứng trước gương. Cô đã mặc áo choàng tắm, nhưng cô không kịp che đi hết. Minh Khang bước đến sau lưng cô, anh vòng tay qua eo cô, cằm anh tựa vào vai cô.
"Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?" An Chi hỏi, ánh mắt cô nhìn vào hình ảnh của hai người họ trong gương—hai người đã hoàn toàn thuộc về nhau.
"Chúng ta sẽ làm những gì mà các cặp đôi lãng mạn làm ở Santorini. Tắm bùn, leo núi lửa, và... khám phá mọi ngóc ngách của căn phòng này," Minh Khang thì thầm, hơi thở anh phả nóng rực lên cổ cô.
Minh Khang xoay cô lại, anh không hôn cô, mà chỉ áp trán mình vào trán cô, ánh mắt anh đầy sự nghiêm túc.
"Không còn là đồng nghiệp nữa. Không còn là bạn thân nữa. Chúng ta là một cặp đôi đang đi nghỉ dưỡng," anh tuyên bố. "Và tớ sẽ chụp những bức ảnh đẹp nhất về sự lãng mạn này."
An Chi hiểu. Đây là sự xác nhận về mối quan hệ mà họ cần. Cô nắm chặt lấy tay anh.
"Vậy thì, nhiếp ảnh gia Khang," cô cười. "Đừng lãng phí ánh sáng ban mai."