dụ tình hợp đồng

Chương 1: Đêm Giao Dịch Lạnh Lùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phòng bệnh số 302, tầng lầu đặc biệt của bệnh viện An Tâm, mùi cồn và thuốc sát trùng hòa lẫn với hơi ẩm nồng của mùa mưa, tạo nên một bầu không khí nặng nề, dường như hút cạn mọi sinh khí. Diệp Anh ngồi co ro trên chiếc ghế nhựa cứng ngắc cạnh giường, lưng áo dính chặt vào da vì mồ hôi lạnh. Đã bốn mươi tám giờ đồng hồ cô chưa chợp mắt. Chiếc điện thoại cũ kỹ trong tay rung lên, kéo cô ra khỏi cơn mê man. Đó là tin nhắn của bác sĩ, ngắn gọn, lạnh lùng: "Cần thanh toán 2 tỷ trước 8 giờ tối nay để thực hiện phẫu thuật khẩn cấp. Nếu không, chúng tôi phải chuyển bệnh nhân sang khu vực chăm sóc cơ bản."

Hai tỷ. Chỉ còn tám tiếng. Đó là một con số khổng lồ, một bức tường thép sừng sững mà một cô gái hai mươi ba tuổi, vừa tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại giỏi và đang gánh món nợ vay nóng từ xã hội đen, không thể nào vượt qua.

Diệp Anh ngước nhìn người thân duy nhất đang nằm bất động trên giường, làn da trắng bệch dưới ánh đèn huỳnh quang. Mẹ cô, người phụ nữ đã một tay nuôi nấng cô sau cái chết đột ngột của cha, đang phải vật lộn với căn bệnh hiểm nghèo. Mạng sống của bà được định giá bằng hai mươi lăm con số không sau số hai.

Đêm qua, cô đã thử mọi cách. Gọi điện cầu xin những người quen biết, bán đi món nữ trang kỷ niệm duy nhất còn sót lại, thậm chí quỳ gối trước chủ nợ, nhưng tất cả chỉ nhận lại những cái lắc đầu thờ ơ hoặc sự đe dọa vũ lực.

“Chỉ còn cách đó thôi…” Diệp Anh lẩm bẩm, giọng khản đặc.

Cách đó, là lời đề nghị điên rồ mà cô nhận được từ một người lạ mặt cách đây hai tuần. Một đề nghị không rõ ràng, đầy ẩn ý, được gửi đến qua một địa chỉ email nặc danh: "Danh phận và tiền bạc đổi lấy sự phục tùng. Quan tâm, phản hồi email này."

Bằng một chút hy vọng mong manh pha lẫn tuyệt vọng, Diệp Anh đã phản hồi. Và sáng nay, cô nhận được địa điểm hẹn.

Tám giờ kém mười lăm phút. Diệp Anh đứng trước cửa thang máy tại tầng cao nhất của Tòa nhà S&T, biểu tượng quyền lực của thành phố. Cảm giác chênh vênh không chỉ đến từ độ cao chóng mặt, mà còn từ sự đối lập quá lớn giữa thế giới của cô và nơi này.

Cô mặc chiếc váy công sở đơn giản, sờn màu, mái tóc đen dài được buộc gọn gàng, cố gắng che đi vẻ mệt mỏi và sợ hãi. Trái tim cô đập như trống bỏi khi cánh cửa thang máy mở ra, lộ ra một không gian được thiết kế tối giản đến mức lạnh lẽo: sàn đá cẩm thạch đen bóng, bức tường kính trong suốt nhìn ra toàn cảnh thành phố đang lên đèn, và duy nhất một bàn làm việc bằng gỗ mun lớn.

Ngồi sau chiếc bàn đó là Lãnh Tôn.

Anh không cần phải lên tiếng, sự tồn tại của anh đã áp đặt một sức nặng vô hình lên toàn bộ không gian. Tổng giám đốc Lãnh Tôn – người thừa kế trẻ tuổi và bí ẩn nhất đế chế S&T. Anh nổi tiếng với hai điều: tài năng kinh doanh thiên bẩm và tính cách lạnh lùng tột độ. Anh chưa bao giờ bị gắn với bất kỳ scandal tình ái nào, chưa từng cười công khai, và luôn ra quyết định một cách tàn nhẫn nhất.

Lãnh Tôn mặc bộ vest Armani may đo hoàn hảo, màu xám than chì. Ánh sáng từ thành phố phản chiếu vào cặp kính không gọng tinh tế, che đi một phần ánh mắt sắc lạnh như dao cạo của anh. Diệp Anh có cảm giác như mọi tế bào trên cơ thể cô đang bị anh quét qua, phân tích, và định giá.

“Ngồi đi,” giọng anh trầm và vang, không chút cảm xúc, y như cách người ta ra lệnh cho một món đồ.

Diệp Anh khẽ rụt người, kéo chiếc ghế da đối diện và ngồi xuống. Cô cố gắng giữ vững sự bình tĩnh cuối cùng.

“Tôi là Diệp Anh. Tôi đến theo lời hẹn.”

Lãnh Tôn không trả lời ngay. Anh chậm rãi gấp tập tài liệu đang đọc, đặt nó sang một bên. Động tác đơn giản nhưng đầy quyền uy.

“Tôi biết cô là ai,” anh nói. “Diệp Anh, hai mươi ba tuổi, tốt nghiệp loại giỏi, cha mất sớm, mẹ bị suy tim giai đoạn cuối. Món nợ của cô với Nguyễn Văn Hào là sáu trăm triệu, lãi suất hiện tại là 3% mỗi ngày. Cô còn tám mươi phút để xoay xở hai tỷ tiền phẫu thuật.”

Diệp Anh cứng họng. Mọi thông tin cá nhân của cô, mọi nỗi tuyệt vọng của cô, đều nằm trong lòng bàn tay anh. Cô cảm thấy trần trụi và nhục nhã.

“Anh… muốn gì ở tôi?” Cô hỏi, giọng run run.

Lãnh Tôn lấy ra một tập giấy da dày, được niêm phong cẩn thận. Anh đẩy nó về phía Diệp Anh.

“Đây là bản Hợp Đồng Hôn Nhân.”

Diệp Anh ngạc nhiên đến mức quên cả thở. Hợp đồng hôn nhân?

“Tôi cần một người vợ hợp pháp trong vòng ba trăm ngày. Danh phận này giúp tôi ổn định vị trí thừa kế trước khi thay đổi điều lệ công ty, đồng thời ngăn chặn sự can thiệp từ những kẻ săn mồi khác. Cô… là ứng viên hoàn hảo.”

“Hoàn hảo?” Diệp Anh nhíu mày. Cô không có gia thế, không có nhan sắc nổi bật hay tài năng gì đặc biệt để được gọi là hoàn hảo.

“Cô tuyệt vọng,” Lãnh Tôn giải thích một cách tàn nhẫn. “Cô không có bất kỳ thứ gì để níu kéo ngoài mạng sống của mẹ cô. Cô sẽ không phản bội, không đòi hỏi, và sẽ biến mất khi mọi chuyện kết thúc. Điều khoản của tôi rất rõ ràng.”

Anh mở tập hợp đồng ra. Diệp Anh nhìn vào những con chữ in đậm, sắc lạnh.

Điều Khoản 1: Thời Hạn và Thù Lao

Hợp đồng có hiệu lực 300 ngày kể từ ngày ký.

Cô sẽ nhận được khoản thanh toán đầu tiên: 3 tỷ VNĐ, chuyển khoản ngay sau khi ký, đủ để giải quyết nợ nần và phẫu thuật.

Sau khi hợp đồng kết thúc, cô sẽ nhận thêm 5 tỷ VNĐ và được cấp một căn hộ chung cư cao cấp.

Điều Khoản 2: Nghĩa Vụ Thân Mật (Physical Obligation)

Cô có trách nhiệm thỏa mãn mọi nhu cầu thể xác của tôi trong suốt thời gian hợp đồng. Mọi tiếp xúc đều là "nghĩa vụ" được xác định rõ ràng, không có chỗ cho sự từ chối hoặc thương lượng.

Tần suất và hình thức được tôi quyết định.

Điều Khoản 3: Cấm Kỵ Cảm Xúc (Emotional Prohibition)

TUYỆT ĐỐI CẤM KỴ TÌNH CẢM. Cô không được nảy sinh bất kỳ cảm xúc lãng mạn nào với tôi.

Mọi hành động thân mật công khai hoặc riêng tư chỉ là diễn xuất, phục vụ cho mục đích của bản hợp đồng.

Điều Khoản 4: Quyền Lực Tuyệt Đối

Mọi hành động của cô trong 300 ngày đều phải tuân theo mệnh lệnh của tôi. Danh dự và tự do cá nhân của cô sẽ tạm thời thuộc về tôi.

Nếu cô vi phạm bất kỳ điều khoản nào, hợp đồng sẽ bị chấm dứt ngay lập tức, và cô phải hoàn trả lại toàn bộ số tiền đã nhận.

Diệp Anh đọc đến đâu, máu trong người cô như đóng băng đến đó. Đây không phải là hợp đồng hôn nhân, đây là một hợp đồng mua bán thân xác và linh hồn, được viết bằng ngôn ngữ pháp lý trần trụi nhất.

"Anh... anh đang định giá tôi sao?" Giọng cô nghẹn lại.

Lãnh Tôn nhếch môi, nụ cười lạnh lùng và cay nghiệt. "Cô đang định giá mẹ cô bằng cách ngồi ở đây. Cô cần tiền, tôi cần vợ. Đây là giao dịch công bằng nhất mà cô có thể tìm thấy."

Ánh mắt anh cố định trên khuôn mặt cô, chờ đợi sự sụp đổ. Anh muốn thấy cô nhục nhã, muốn thấy cô chấp nhận sự thật tàn nhẫn này.

Bên ngoài cửa sổ kính, màn đêm đã buông xuống hoàn toàn, bao trùm thành phố trong ánh đèn neon hỗn loạn. Diệp Anh nhìn đồng hồ. 7 giờ 50 phút tối. Mười phút nữa. Mẹ cô...

Từng giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má cô, thấm vào chiếc áo công sở mỏng manh. Cô không khóc vì bị sỉ nhục, cô khóc vì sự bất lực của chính mình. Cô đã chiến đấu quá lâu rồi.

"Tôi... tôi cần đảm bảo rằng mẹ tôi sẽ được chăm sóc tốt nhất, ngay cả sau khi hợp đồng kết thúc." Diệp Anh cố gắng thương lượng điều duy nhất còn lại của mình.

"Tất nhiên." Lãnh Tôn gật đầu, như thể đó là một chi tiết nhỏ không đáng kể. "S&T có hệ thống bảo hiểm y tế cao cấp nhất. Bất kỳ người thân nào của vợ tôi đều được hưởng quyền lợi đó cho đến khi họ hồi phục hoàn toàn. Đây là một phần của danh phận. Cô không cần lo lắng."

Anh đẩy cây bút máy đắt tiền về phía cô. "Ký đi, Diệp Anh. Và cô sẽ có mọi thứ cô cần."

Bàn tay Diệp Anh run rẩy. Đầu ngón tay cô chạm vào tờ hợp đồng lạnh lẽo, rồi chạm vào cây bút. Đây là cái giá của sự sống. Đây là một cuộc giao dịch mà cô buộc phải dùng tình yêu con cái, sự trinh trắng và cả nhân phẩm của mình để đổi lấy.

Hít một hơi thật sâu, cô dùng hết sức lực cuối cùng để viết tên mình lên dòng "Bên B: Diệp Anh". Chữ ký côxiêu vẹo, như một lời từ biệt với chính mình trước đây.

Lãnh Tôn xem xét chữ ký, ánh mắt không hề dao động. Anh lấy điện thoại, ra lệnh bằng một giọng điệu dứt khoát: “Kế toán, chuyển ba tỷ vào tài khoản [số tài khoản bệnh viện Diệp Anh đưa]. Ký tên người chuyển: Quỹ từ thiện S&T. Gửi hồ sơ nhập viện mẹ cô cho bộ phận y tế của tập đoàn. Yêu cầu chăm sóc cấp cao nhất.”

Ngay lập tức, điện thoại Diệp Anh rung lên. Tin nhắn từ ngân hàng: Số dư tài khoản: 3,000,000,000 VNĐ.

Nước mắt cô lại tuôn ra, nhưng lần này là nước mắt của sự giải thoát và đau đớn cùng cực. Cô đã thắng, nhưng cô đã thua tất cả.

“Từ giờ, cô là vợ tôi,” Lãnh Tôn tuyên bố, đóng tập hợp đồng lại. “Mọi người sẽ gọi cô là Bà Lãnh.”

Anh đứng dậy. Chiều cao và uy thế của anh dường như che khuất cả ánh đèn trần. Anh nắm lấy tay cô, kéo cô đứng dậy. Da tay anh ấm nóng, cứng rắn, đối lập hoàn toàn với sự lạnh lùng của lời nói.

“Đi thôi. Chúng ta còn một ‘nghĩa vụ’ cần thực hiện đêm nay.”

Trong vòng một giờ, Diệp Anh đã dọn dẹp căn phòng trọ nhỏ bé của mình. Cô chỉ mang theo vài bộ quần áo đơn giản và cuốn nhật ký cũ. Cô nhìn quanh căn phòng đầy ắp kỷ niệm – nơi cô đã cố gắng sống một cuộc đời lương thiện, độc lập – lần cuối. Tất cả đã kết thúc.

Một chiếc Mercedes-Benz S-Class màu đen chờ sẵn dưới chân khu chung cư cũ nát. Lái xe mở cửa, kính cẩn cúi đầu. Lãnh Tôn không đi cùng cô, anh đã điều một quản gia riêng đến đón cô.

Chiếc xe lướt êm ru trên đường phố, băng qua những khu ổ chuột tối tăm và tiến thẳng vào khu vực giàu có nhất thành phố. Cảm giác như cô đang được đưa đến một hành tinh khác.

Điểm đến là Căn hộ SkyDome, nằm trên đỉnh một tòa nhà chọc trời. Khi bước vào, Diệp Anh lại thấy mình choáng ngợp. Căn hộ rộng lớn, được thiết kế tối giản nhưng toát lên vẻ sang trọng xa hoa đến nghẹt thở. Cửa sổ kính từ sàn đến trần trải dài suốt chiều dài căn phòng khách, nhìn ra biển ánh sáng lấp lánh bên dưới.

Lãnh Tôn đang đợi cô. Anh đã thay một chiếc áo sơ mi lụa màu đen, cổ áo mở hờ, để lộ một phần xương quai xanh nam tính. Vẻ lạnh lùng của anh vẫn đó, nhưng sự nghiêm nghị của bộ vest đã được thay thế bằng một sức hấp dẫn nguy hiểm hơn, hoàn toàn thuộc về cá nhân.

“Phòng cô ở phía đó,” anh chỉ về một cánh cửa. “Phòng ngủ chính. Ngay cạnh phòng tôi.”

“Tôi… tôi nghĩ…” Diệp Anh ngập ngừng. Cô nghĩ rằng mình sẽ có một phòng riêng biệt.

“Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, Diệp Anh,” Lãnh Tôn tiến đến gần, khoảng cách giữa họ bị rút ngắn đến mức cô có thể cảm nhận được hơi ấm và mùi hương bạc hà lạnh lẽo từ người anh. “Và cô là ‘nghĩa vụ’ của tôi. Chúng ta ngủ chung phòng, trên cùng một giường. Đó là điều khoản không cần phải ghi trong giấy tờ.”

Anh đưa tay, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của mình. Ánh mắt đó chứa đựng một ngọn lửa cuồng nhiệt và sự chiếm hữu mà cô chưa từng thấy.

“Tôi đã trả giá cho cô, Diệp Anh,” anh thì thầm, giọng nói trầm khàn như tiếng đàn cello, khiến mọi tế bào của cô run lên. “Và đêm nay, cô sẽ bắt đầu thực hiện 'nghĩa vụ' của mình.”

Bản hợp đồng đã được ký. Không còn đường lui. Diệp Anh nhắm mắt lại, chấp nhận số phận bị trói buộc trong 300 ngày, trong vòng tay quyền lực và lạnh lùng của người đàn ông này. Cô đã đổi tự do lấy mạng sống. Cô đã trở thành Bà Lãnh, vợ hợp đồng, và món đồ chơi tình cảm của Tổng giám đốc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×