Cánh cửa phòng ngủ chính của Căn hộ SkyDome được mở ra, không phải bằng tay Diệp Anh, mà bằng lực kéo mạnh mẽ của Lãnh Tôn. Cô loạng choạng bước vào, đôi chân dường như không còn thuộc về mình. Đây là không gian xa hoa nhất mà cô từng đặt chân đến.
Phòng ngủ chính rộng bằng cả căn hộ trọ cũ của cô, được bao phủ bởi các tông màu tối giản: đen, xám than và trắng ngọc trai. Chiếc giường King size nằm ở vị trí trung tâm, được phủ bằng lụa satin màu bạc, nổi bật trên thảm lông cừu dày. Ba bức tường là kính trong suốt, nơi ánh sáng từ các vì sao và những tòa nhà chọc trời tạo nên một vũ trụ lấp lánh bên ngoài. Nó đẹp đến vô thực, nhưng lại lạnh lẽo như một bảo tàng.
Diệp Anh đứng bất động, cảm giác như một bức tượng giữa biển đèn lung linh.
Lãnh Tôn khẽ đóng cửa. Tiếng “cạch” nhỏ nhưng vang vọng, như đóng sập cánh cửa cuối cùng dẫn đến tự do của cô. Anh chậm rãi bước đến gần, mỗi bước chân đều mang theo sự áp bức vô hình. Mùi hương bạc hà lạnh lẽo và gỗ đàn hương sang trọng bao trùm lấy Diệp Anh.
“Căn phòng này sẽ là nơi cô thực hiện ‘Nghĩa Vụ Thân Mật’ được ghi rõ trong Điều khoản 2,” Lãnh Tôn tuyên bố, giọng anh trầm khàn, không còn sự lãnh đạm của một thương nhân mà chuyển sang sự cuồng nhiệt đầy chiếm hữu của một người đàn ông. “Tôi sẽ không nhắc lại các điều khoản. Cô đã ký. Giờ đây, cô phải phục tùng.”
Diệp Anh đưa tay siết chặt vạt váy. “Tôi hiểu,” cô đáp, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve.
“Cô hiểu?” Lãnh Tôn nhếch môi, nụ cười nửa miệng đầy mỉa mai. “Tôi nghi ngờ điều đó. Cô nghĩ rằng sự phục tùng chỉ là một hành động trên giường? Sai lầm. Đó là việc trao đi ý chí, Diệp Anh.”
Anh tiến lại gần hơn. Chiếc áo sơ mi lụa đen càng làm nổi bật cơ thể rắn chắc và đường nét cơ bắp săn chắc của anh. Diệp Anh nhận ra, sự lạnh lùng của anh không chỉ là vỏ bọc kinh doanh, mà còn là một phần tính cách chiếm hữu.
Anh đưa tay, chạm nhẹ vào cổ cô. Cú chạm đó không hề dịu dàng, mà đầy quyền lực, như một dấu ấn đóng lên món đồ sở hữu. “Cởi ra.”
Diệp Anh giật mình, nhưng cô biết mình không thể chống đối. Mẹ cô đang chờ đợi. Cô từ từ đưa tay lên khóa kéo váy công sở. Ngón tay cô run rẩy, khó khăn lắm mới kéo được khóa kéo xuống một đoạn.
Lãnh Tôn không kiên nhẫn. Anh nắm lấy vai cô, xoay người cô lại. Bàn tay anh lạnh buốt, nhưng lực đạo lại nóng rực. “Cô quá chậm.”
Xoẹt.
Anh kéo khóa kéo dứt khoát đến cùng, khiến chiếc váy trôi tuột xuống sàn nhà cẩm thạch. Diệp Anh chỉ kịp đưa tay che chắn cơ thể mình trong sự hoảng loạn. Khuôn mặt cô đỏ bừng vì nhục nhã.
Đứng trước Lãnh Tôn, người đàn ông đã chi hàng tỷ đồng để mua cô, Diệp Anh cảm thấy mình bé nhỏ và yếu đuối hơn bao giờ hết. Cô chỉ còn lại nội y ren màu trắng nhạt, tương phản kịch liệt với bóng tối bao phủ căn phòng và sự uy quyền của anh.
Ánh mắt Lãnh Tôn quét qua cơ thể cô. Ánh mắt đó không có sự tôn trọng, không có sự dịu dàng của người yêu, mà chỉ có sự đánh giá và khao khát chiếm hữu.
“Diệp Anh,” anh gọi tên cô, lần đầu tiên không có sự mỉa mai, mà là một mệnh lệnh. “Nhìn tôi.”
Cô buộc phải ngước nhìn anh. Trong đôi mắt đen sâu thẳm của Lãnh Tôn, cô thấy hình ảnh phản chiếu của mình, một cô gái đang chấp nhận hy sinh tất cả.
“Từ giờ, cô không cần phải che giấu. Cơ thể cô thuộc về tôi, trong 300 ngày này. Đừng quên, đây là công việc của cô.”
Anh nhấc bổng cô lên, không hề có lời cảnh báo. Diệp Anh theo phản xạ vòng tay qua cổ anh. Cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh, sự vững chãi của bờ vai anh. Anh bước đi, đặt cô xuống chiếc giường lụa satin lạnh lẽo.
Diệp Anh nằm lại, cảm giác như cơ thể mình đang chìm sâu vào sự xa hoa này. Cô tự nhủ, chỉ là 300 ngày. Chỉ là một hành động. Cô cần phải vượt qua.
Lãnh Tôn đứng thẳng, bắt đầu cởi bỏ áo sơ mi. Mỗi nút áo được tháo ra đều khiến Diệp Anh nín thở. Ánh sáng từ thành phố đêm hắt lên, làm nổi bật lồng ngực vạm vỡ, cơ bụng săn chắc và những đường nét cơ bắp hoàn hảo của anh. Diệp Anh phải thừa nhận, Lãnh Tôn có một vẻ đẹp nam tính đầy ma lực, một vẻ đẹp có thể khiến bất kỳ phụ nữ nào cũng phải say mê. Nhưng đối với cô, vẻ đẹp đó là một nhà tù.
Khi anh hoàn toàn trần trụi, anh leo lên giường. Chiếc giường rộng lớn bỗng trở nên chật chội.
Không có lời lẽ lãng mạn, không có sự ve vãn, Lãnh Tôn đi thẳng vào trọng tâm. Sự thô ráp, chiếm hữu của anh hoàn toàn phù hợp với bản chất của bản hợp đồng.
Diệp Anh cắn chặt môi, cố gắng không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Cô muốn giữ lại chút nhân phẩm cuối cùng, muốn chứng minh rằng, dù cơ thể bị trói buộc, tinh thần cô vẫn còn nguyên vẹn. Cô cố gắng tưởng tượng ra khuôn mặt mẹ cô, những giọt mồ hôi của bà trên giường bệnh, tiếng máy móc hỗ trợ sự sống.
Nhưng Lãnh Tôn không để cô chạy trốn.
Anh dùng sự chuyên nghiệp và sức mạnh tuyệt đối của mình để lôi cô trở lại thực tại. Anh đòi hỏi sự tương tác, sự phản ứng, không phải sự cam chịu.
"Ngủ với tôi, Diệp Anh," anh ra lệnh, giọng nói đầy thách thức và quyền lực, "đừng giả vờ như cô đang ở một nơi khác."
Sự tàn nhẫn trong lời nói của anh là cú đánh mạnh nhất. Nó làm tan vỡ bức tường tinh thần mà cô đã cố gắng dựng lên. Nước mắt nóng hổi chảy xuống thái dương cô, thấm vào gối lụa.
Khoảnh khắc đó, Lãnh Tôn khựng lại. Anh thấy sự tuyệt vọng tột cùng trong ánh mắt cô, không phải sự uất ức thông thường của một người bị ép buộc, mà là nỗi đau của một linh hồn bị đánh cắp.
Anh chợt dịu dàng một cách khó hiểu. Anh dùng ngón tay cái lau đi giọt nước mắt trên má cô, động tác nhẹ nhàng đến mức khiến Diệp Anh bất ngờ.
“Tôi đã trả tiền cho cô, Diệp Anh,” anh lặp lại, nhưng lần này không phải lời đe dọa, mà là lời biện minh cho chính mình. “Đừng khóc. Cô đã làm điều đúng đắn cho mẹ cô.”
Sự an ủi kỳ quặc đó khiến Diệp Anh càng thêm đau đớn. Cô không muốn sự thương hại, càng không muốn sự dịu dàng giả tạo.
Cô nắm chặt tay anh, bàn tay cô bé nhỏ và run rẩy. Cô ngước nhìn anh.
“Nếu anh muốn tôi thực hiện ‘nghĩa vụ’,” cô thì thầm, giọng khàn đặc vì khóc, “thì hãy làm cho nó trở nên có ý nghĩa. Đừng đối xử với tôi như một vật vô tri.”
Câu nói đó, như một tia lửa chạm vào thuốc nổ. Lãnh Tôn ngạc nhiên. Anh đã quen với sự im lặng, sự sợ hãi, hoặc sự tham lam. Nhưng sự thách thức này, sự đòi hỏi nhân phẩm này, là điều mới mẻ.
Ánh mắt anh thay đổi, từ sự chiếm hữu lạnh lùng chuyển sang sự cuồng nhiệt mãnh liệt hơn. Anh chấp nhận sự thách thức của cô.
Từ đó trở đi, hành động của Lãnh Tôn thay đổi. Anh vẫn mạnh mẽ, vẫn áp đặt, nhưng có sự kết nối hơn, một sự đòi hỏi cô phải đáp lại, phải cảm nhận. Anh dùng cơ thể để thâm nhập vào tâm trí cô, xóa nhòa ranh giới giữa thân xác và cảm xúc.
Diệp Anh cảm nhận được ngọn lửa trong anh. Cô bắt đầu phản ứng theo bản năng, chống lại sự lạnh lùng của anh bằng sự mãnh liệt của chính mình. Cô buông bỏ sự kiểm soát, buông bỏ sự tuyệt vọng, chỉ còn lại sự giao thoa nguyên thủy của hai con người bị trói buộc bởi định mệnh.
Cô đã bán mình, nhưng cô không muốn bị coi là một con búp bê vô hồn. Cô đã chọn sống, và cô sẽ sống một cách mãnh liệt nhất, ngay cả trong chiếc lồng vàng này.
Màn đêm trôi qua trong sự im lặng của căn hộ trên đỉnh thành phố. Sự điên cuồng, sự cuồng nhiệt, và sự đau đớn tâm hồn xen kẽ nhau. Diệp Anh không biết mình đã khóc bao nhiêu lần, đã gọi tên mẹ mình bao nhiêu lần trong câm lặng. Cô chỉ biết rằng, khi mọi thứ kết thúc, cô cảm thấy kiệt sức, như thể mọi năng lượng sống đều đã bị hút cạn.
Bình minh đến, không rực rỡ mà âm u. Ánh sáng xám nhạt của buổi sáng sớm từ từ len lỏi qua tấm kính, chiếu vào căn phòng lạnh lẽo.
Diệp Anh tỉnh dậy. Cô nằm một mình trên chiếc giường rộng lớn. Bên cạnh cô, chỗ Lãnh Tôn nằm, đã lạnh ngắt. Anh đã rời đi từ lúc nào.
Cô ngồi dậy, cảm thấy đau nhức khắp người. Dấu vết của đêm qua vẫn còn đó, vừa đau đớn thể xác, vừa nhục nhã tinh thần. Cô nhìn quanh. Trên tủ đầu giường, không có tờ chi phiếu nào, không có bất kỳ thứ gì gợi nhắc đến "giao dịch" ngoài sự trống rỗng lạnh lẽo.
Diệp Anh bước xuống giường, nhặt chiếc váy công sở bị vứt trên sàn. Khi cô đang mặc lại, cô thấy một bộ đồ ngủ lụa mới tinh được đặt gọn gàng trên chiếc ghế dài. Kèm theo là một chiếc thẻ từ màu đen.
Cô tắm rửa, cố gắng rửa trôi đi những dấu vết của đêm qua. Khi Diệp Anh bước ra, cô đã thay bộ đồ lụa, cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Cô đi ra ngoài.
Lãnh Tôn đang ngồi ở bàn ăn trong nhà bếp tối giản, đọc báo cáo tài chính trên một máy tính bảng. Anh mặc một bộ suit khác, màu xanh navy đậm, toát lên sự chuyên nghiệp và quyền lực tuyệt đối. Anh đã hoàn toàn trở lại với vai trò Tổng giám đốc S&T, như thể người đàn ông cuồng nhiệt đêm qua chưa từng tồn tại.
“Ngồi đi,” anh nói, không ngước mắt lên. “Trợ lý của tôi, quản gia Lưu, sẽ đưa cô đi mua sắm. Cô cần một tủ quần áo mới, phù hợp với danh phận Bà Lãnh.”
Diệp Anh ngồi xuống. Trước mặt cô là một bữa sáng kiểu phương Tây thịnh soạn: bánh mì nướng bơ, trứng ốp la, trái cây tươi và cà phê thơm lừng. Cô hầu như không thể nuốt trôi.
“Không cần thiết,” Diệp Anh nói. “Tôi không cần những thứ xa xỉ đó.”
Lãnh Tôn cuối cùng cũng ngước nhìn cô. Ánh mắt anh sắc lạnh như băng. “Cô không có quyền quyết định,” anh nói. “Cô là một phần của thương hiệu Lãnh Tôn. Trang phục của cô là bộ mặt của tôi. Cô cần phải trông hoàn hảo, từ đầu đến chân. Đó là 'nghĩa vụ' công khai.”
Anh đặt máy tính bảng xuống. “Nghe kỹ đây, Diệp Anh. Trong 300 ngày, cô có hai vai trò. Thứ nhất, là người vợ hợp đồng của tôi trên giường. Thứ hai, là Bà Lãnh hoàn hảo trước công chúng. Tôi muốn cô học thuộc lòng mọi thứ về tôi: sở thích, thói quen, đối tác làm ăn. Cô phải biết cách ứng xử trong mọi bữa tiệc, mọi buổi họp báo. Bất kỳ sơ suất nào cũng có thể phá hỏng kế hoạch của tôi.”
Anh lấy ra một chiếc hộp nhung nhỏ, đẩy nó về phía cô. “Đeo nó vào.”
Diệp Anh mở hộp. Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lớn, lấp lánh đến chói mắt. Nó quá lộng lẫy, quá xa hoa so với đôi tay gầy gò của cô.
“Đây là nhẫn cưới của chúng ta,” Lãnh Tôn nói. “Từ giây phút này, mọi người phải thấy nó trên tay cô. Nó là biểu tượng của sự ràng buộc. Đừng bao giờ tháo nó ra, dù là trong lúc ngủ.”
Diệp Anh do dự, nhưng rồi cô đưa tay đeo chiếc nhẫn vào. Nó nặng trịch, không chỉ về vật chất mà còn về gánh nặng trách nhiệm.
“Tốt,” Lãnh Tôn hài lòng gật đầu. “Hôm nay, cô đi mua sắm. Chiều nay, chúng ta có cuộc họp báo ngắn gọn để công bố việc kết hôn. Cô không cần nói gì, chỉ cần mỉm cười và dựa vào tôi.”
Anh đứng dậy, nhìn Diệp Anh một cái cuối cùng, ánh mắt không hề tiết lộ bất kỳ cảm xúc nào từ đêm qua. “Tôi sẽ không ở nhà đêm nay. Cô có thể nghỉ ngơi. Nhưng đêm mai, ‘nghĩa vụ’ sẽ tiếp tục.”
Nói rồi, anh quay lưng, bước nhanh ra khỏi căn hộ, để lại Diệp Anh một mình, chìm trong sự im lặng rộng lớn và lạnh lẽo của căn hộ SkyDome. Cô đã chính thức bước vào cuộc hôn nhân giả mạo, nơi tình yêu bị cấm đoán, và thân xác là một vật phẩm được giao dịch. Chương tiếp theo sẽ là sự ra mắt công chúng đầu tiên của Bà Lãnh.