Sáng hôm sau, bầu không khí trong căn hộ SkyDome lạnh lẽo và căng thẳng hơn bao giờ hết. Sau đêm cuồng nhiệt xác nhận quyền sở hữu của Lãnh Tôn, Diệp Anh cảm thấy cơ thể rã rời, nhưng tinh thần cô lại tỉnh táo một cách đáng sợ.
Cô đã biết được sự thật. Lãnh Tôn không phải là con quỷ vô cảm, anh là con quỷ gánh tội. Sự tàn nhẫn và che giấu của anh xuất phát từ một lời hứa bảo vệ, mặc dù là bảo vệ sai lầm. Điều này không làm anh bớt nguy hiểm, mà ngược lại, khiến anh trở nên phức tạp và ám ảnh hơn.
Trong phòng làm việc, Diệp Anh đối diện Lãnh Tôn, người đang mặc bộ vest đen lịch lãm, như thể đêm qua chưa từng xảy ra.
“Vương Tuyết không phải là Lâm Mẫn,” Diệp Anh mở lời, giọng cô bình tĩnh. “Cô ta không hành động bằng sự ghen tuông tầm thường, cô ta hành động bằng sự sợ hãi và quyền lực. Cô ta sợ anh sẽ lật ngược lại vụ án 5 năm trước.”
Lãnh Tôn ngước nhìn cô, khóe môi anh nhếch lên một nụ cười tán thưởng. “Cô đã tiến bộ rất nhanh, Bà Lãnh. Đúng như tôi nghĩ, cô là một đối tác chiến lược hoàn hảo.”
“Cô ta sẽ tấn công vào đâu?” Diệp Anh hỏi.
“S&T đang chuẩn bị niêm yết cổ phiếu của dự án công nghệ mới, dự án mà cô đã giúp tôi chốt được ở Singapore,” Lãnh Tôn đáp. “Vương Tuyết nắm giữ 15% cổ phần của đối tác Vạn Lý. Cô ta có thể dùng số cổ phần đó để gây áp lực, đòi lật đổ thỏa thuận, hoặc ít nhất là trì hoãn việc niêm yết, gây thiệt hại nghiêm trọng cho S&T.”
Diệp Anh trầm tư. “Cô ta sẽ không công khai, vì cô ta không muốn gây xáo trộn nội bộ Vạn Lý, làm lộ ra bí mật của mình. Cô ta sẽ dùng một cuộc tấn công ngầm, tinh vi hơn.”
Lãnh Tôn gật đầu, ánh mắt anh đầy sự hài lòng. “Chính xác. Cô ta đã mời tôi và cô đến một buổi tiệc từ thiện của giới tài chính tối nay. Đó là nơi cô ta sẽ ra đòn đầu tiên, dùng các đồng minh tài chính của mình để tạo áp lực lên tôi.”
“Vậy thì chúng ta sẽ không phòng thủ,” Diệp Anh nói, ánh mắt cô lóe lên sự quyết đoán. “Chúng ta sẽ tấn công. Anh đã bảo vệ Vương Tuyết 5 năm, đó là món nợ ân tình anh đã trả. Bây giờ, cô ta đang đe dọa mẹ tôi, đe dọa danh phận của tôi. Đã đến lúc cô ta phải trả giá.”
Lãnh Tôn tiến lại gần, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve má cô. “Lửa của cô đã bắt đầu cháy rồi, Diệp Anh. Cô đã chấp nhận sự điên rồ của tôi, và cô đã trở thành nữ hoàng của đế chế này.”
Anh hôn cô, nụ hôn này là một lời thề, một lời cam kết cho sự đồng lõa sắp tới.
Tối hôm đó, Diệp Anh xuất hiện tại buổi tiệc từ thiện trong một chiếc váy đen ôm sát, không quá phô trương nhưng lại toát lên vẻ quyền lực tinh tế. Cặp đôi Lãnh Tôn - Diệp Anh thu hút mọi ánh nhìn, không chỉ vì sự giàu có, mà vì câu chuyện tình yêu ‘cổ tích’ vừa được công bố.
Vương Tuyết xuất hiện sau đó, mặc chiếc váy trắng ngà, đối lập hoàn toàn với Diệp Anh. Cô ta bước đến, nở một nụ cười chuyên nghiệp nhưng lạnh lùng.
“Lãnh Tôn, thật vui khi thấy anh không bị ảnh hưởng bởi những chuyện lùm xùm gần đây,” Vương Tuyết nói, ánh mắt cô ta lướt qua Diệp Anh đầy vẻ khinh miệt.
“Chuyện lùm xùm nào cơ, Vương tiểu thư?” Lãnh Tôn hỏi, giọng anh hoàn toàn lạnh lùng. “Tôi chỉ thấy S&T đang phát triển rực rỡ, còn những kẻ cố gắng phá hoại đã phải trả giá.”
Vương Tuyết không để tâm đến Lãnh Tôn. Cô ta quay sang Diệp Anh, tay cô ta cầm một ly sâm panh.
“Bà Lãnh, tôi nghe nói cô đã học được rất nhiều về kinh doanh trong vài tháng qua. Thật đáng ngưỡng mộ. Nhưng thương trường không phải là nơi để chơi trò ‘Lọ Lem.’ Lần này, tôi không tấn công cô hay Lãnh Tôn. Tôi tấn công vào dự án Vạn Lý, dự án mà tôi đã cảnh báo anh ta là có vấn đề.”
Vương Tuyết đưa tay chỉ về phía một người đàn ông trung niên, đó là Cố Khang, một nhà đầu tư lớn, đồng thời là bạn thân của Chủ tịch Tống Dũng (từ Singapore).
“Cố tiên sinh là một người rất quan trọng. Ông ta đang có ý định rút toàn bộ vốn khỏi dự án Vạn Lý, vì ông ta nghi ngờ tính minh bạch của công ty. Nếu ông ta rút vốn, thỏa thuận của S&T với Vạn Lý sẽ đổ vỡ,” Vương Tuyết thì thầm. “Và tôi là người duy nhất có thể thuyết phục ông ta ở lại.”
Đây là đòn tấn công thực sự nguy hiểm. Diệp Anh biết rằng, Lãnh Tôn có thể dùng tiền để bịt miệng mọi người, nhưng anh không thể dùng tiền để kiểm soát thị trường và lòng tin của các nhà đầu tư.
“Vương Tuyết, cô muốn gì?” Lãnh Tôn gằn giọng.
“Tôi muốn anh ly hôn với cô ta, và trở về với vị trí của anh. Nếu không, dự án Vạn Lý sẽ sụp đổ, và bí mật 5 năm trước sẽ được chính tôi công bố cho thế giới biết, với đầy đủ chứng cứ,” Vương Tuyết nói, ánh mắt cô ta đầy sự tuyệt vọng và sự kiểm soát.
Diệp Anh cảm thấy Lãnh Tôn siết chặt tay cô. Anh đang dao động.
“Không,” Diệp Anh nói, cô bước lên một bước, đối diện với Vương Tuyết. “Cô không thể làm điều đó, Vương Tuyết. Anh ấy đã chịu trách nhiệm thay cô 5 năm. Cô không thể đe dọa anh ấy bằng sự hy sinh của chính anh ấy.”
“Cô nghĩ tôi không dám sao, Lọ Lem?” Vương Tuyết cười khẩy.
Diệp Anh đột nhiên bình tĩnh lại. Cô nhìn thẳng vào Cố Khang, người đang đứng gần đó, dõi theo cuộc đối thoại của họ.
“Lãnh Tôn, anh phải đi nói chuyện với Chủ tịch Tống Dũng. Em sẽ giải quyết Cố tiên sinh,” Diệp Anh nói với Lãnh Tôn, giọng cô quả quyết.
Lãnh Tôn nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên. Anh không phản đối. Anh buông tay cô ra, đó là sự tin tưởng tuyệt đối, và rời đi.
Diệp Anh quay sang Cố Khang. Cô điềm tĩnh bước đến, nở một nụ cười duyên dáng, không phải của một người vợ hợp đồng, mà của một nhà kinh doanh tài ba.
“Chào Cố tiên sinh. Chắc hẳn ngài đang phân vân về dự án Vạn Lý,” Diệp Anh bắt đầu, cô không vòng vo.
“Đúng vậy, Bà Lãnh. Tôi cần sự minh bạch. Tôi cần biết liệu đây có phải là một dự án mạo hiểm hay không,” Cố Khang đáp, giọng ông ta đầy sự nghi ngờ.
“Ngài biết Lãnh Tôn là một người tàn nhẫn và tham vọng,” Diệp Anh nói, cô dùng chính những lời lẽ mà người ta đồn đại về anh. “Nhưng đó cũng là lý do tại sao anh ấy không bao giờ để thất bại xảy ra. Anh ấy đã đầu tư cả danh dự của mình vào dự án này. Và tôi, tôi đã dùng cả tương lai của mình để bảo đảm cho sự thành công của nó.”
Cô dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Cố Khang. “Nhưng nếu ngài cần sự đảm bảo, tôi có thể cho ngài biết một sự thật mà không ai biết. Dự án Vạn Lý không chỉ là công nghệ. Đó là sự hợp tác giữa S&T và một công ty dược phẩm lớn ở Thụy Sĩ, để phát triển một loại thuốc mới cứu chữa cho những bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối.”
Cố Khang ngạc nhiên. “Sao cô biết chuyện này?”
“Bởi vì, mẹ tôi là một trong những người đầu tiên được thử nghiệm lâm sàng loại thuốc này,” Diệp Anh đáp, cô hạ giọng, đầy sự chân thật và xúc động. “Lãnh Tôn không chỉ mua một bản hợp đồng, anh ấy mua cho mẹ tôi một cơ hội sống. Và tôi, tôi sẽ không bao giờ để bất cứ ai, kể cả những nhà đầu tư thiếu niềm tin, phá hủy hy vọng sống của mẹ tôi và hàng ngàn người khác.”
Diệp Anh đã dùng chính bí mật cá nhân, dùng sự thật về mẹ cô, và sự nhân đạo để đập tan sự nghi ngờ về tài chính. Cố Khang nhìn cô, ánh mắt ông ta thay đổi từ sự nghi ngờ sang sự tôn trọng. Ông ta không thể nghi ngờ một người phụ nữ sẵn sàng dùng nỗi đau của mình để thuyết phục.
“Bà Lãnh, cô đã thuyết phục được tôi,” Cố Khang nói. “Tôi sẽ không rút vốn. Ngược lại, tôi sẽ đầu tư thêm. S&T và Lãnh Tôn đã có một người vợ tuyệt vời.”
Vương Tuyết đứng từ xa, chứng kiến toàn bộ màn trình diễn của Diệp Anh. Cô ta không thể tin được. Diệp Anh đã biến sự thật về việc cô bán thân thành một câu chuyện về sự hy sinh vĩ đại.
Khi Lãnh Tôn trở lại, anh nhìn Diệp Anh bằng ánh mắt đầy sự chinh phục.
“Cô đã làm gì vậy?” anh hỏi.
“Em đã dùng sự thật, nhưng theo cách của em,” Diệp Anh đáp. “Vương Tuyết tấn công bằng sự sợ hãi. Em phản công bằng lòng nhân ái. Em đã cứu dự án Vạn Lý.”
“Tuyệt vời,” Lãnh Tôn nói. Anh đưa tay nâng cằm cô lên, nhìn cô với sự cuồng nhiệt không thể che giấu. “Cô là người phụ nữ duy nhất có thể làm được điều đó, Diệp Anh.”
Vương Tuyết bước đến, khuôn mặt cô ta trắng bệch vì giận dữ.
“Lãnh Tôn, cô ta đang thao túng anh. Cô ta đang dùng sự thương hại để mua chuộc mọi người!” Vương Tuyết hét lên.
“Cô ta không cần phải thao túng tôi,” Lãnh Tôn đáp, giọng anh lạnh lẽo. “Diệp Anh đã chứng minh được giá trị của mình. Còn cô, Vương Tuyết, cô chỉ chứng minh được rằng cô là một kẻ hèn nhát, không thể tự mình giải quyết vấn đề. Và cô ta đã làm tôi thất vọng.”
Anh đưa tay ôm Diệp Anh vào lòng, thể hiện sự bảo vệ tuyệt đối. “S&T sẽ không hủy dự án Vạn Lý. Và nếu cô dám công khai bí mật 5 năm trước, tôi sẽ công khai bằng chứng rằng cô đã cố ý gây ra vụ tai nạn, đã lái xe trong tình trạng say xỉn, và rằng tôi đã dùng toàn bộ tài lực của mình để cứu một kẻ vô ơn như cô. Cô sẽ mất tất cả, bao gồm cả danh dự gia đình.”
Vương Tuyết nhìn Diệp Anh bằng ánh mắt đầy sự thù hận, nhưng cô ta hiểu rằng mình đã thua. Cô ta quay lưng, rời khỏi buổi tiệc trong sự nhục nhã.
Đêm đó, trở về SkyDome, Lãnh Tôn và Diệp Anh đã chiến thắng một trận chiến lớn. Sự căng thẳng giữa họ không phải là sự xa cách, mà là sự khao khát lẫn nhau.
Lãnh Tôn đẩy Diệp Anh vào phòng ngủ. Anh không nói một lời, nhưng hành động của anh đã nói lên tất cả. Anh yêu cầu cô một cách cuồng nhiệt, một sự đòi hỏi thể xác không thể kìm nén.
Diệp Anh không còn là người bị ép buộc. Cô đáp lại anh bằng sự nhiệt tình bùng cháy, khao khát anh. Cô biết, trong thế giới của Lãnh Tôn, tình yêu được thể hiện bằng sự chiếm hữu và sự đòi hỏi.
“Cô đã làm rất tốt, Bà Lãnh,” Lãnh Tôn thì thầm, giọng anh trầm khàn, đầy sự tán thưởng. “Cô đã cứu tôi, cứu cả đế chế của tôi. Cô là người phụ nữ duy nhất có thể làm được điều đó.”
Diệp Anh ôm chặt lấy anh. “Em làm tất cả là vì em. Vì em không muốn anh bị đe dọa bởi quá khứ của một người phụ nữ khác.”
“Ngay cả khi đó là một sự thật giả dối, tôi vẫn yêu nó,” Lãnh Tôn nói. “Tôi yêu cái cách cô nhìn thế giới này, và cái cách cô chiến đấu. Cô đã đánh thức con quỷ trong tôi, và tôi muốn con quỷ đó chỉ thuộc về cô.”
Họ chìm sâu vào sự cuồng nhiệt. Sự ràng buộc thể xác của họ không còn là hợp đồng, mà là sự xác nhận cho mối quan hệ đồng lõa và tình yêu đầy nguy hiểm này. Diệp Anh nhận ra, cô không chỉ chiến thắng Vương Tuyết, mà cô còn chiến thắng trái tim Lãnh Tôn. Nhưng cái giá của chiến thắng là gì? Cô đã mất đi sự tự do và sự ngây thơ của chính mình. Cô đã hoàn toàn trở thành một phần của anh, một nữ hoàng trong đế chế bóng tối của anh.
Bản hợp đồng vẫn còn đó, nhưng nó đã bị lãng quên. Điều quan trọng bây giờ là sự sống còn của tình yêu điên rồ này.