Ánh sáng buổi sáng rọi qua cửa sổ kính của SkyDome, nhưng đối với Diệp Anh, nó giống như ánh đèn sân khấu đang soi rọi vào một màn kịch hoàn hảo mà cô là nữ diễn viên chính.
Trên chiếc máy tính bảng đặt cạnh giường, bài báo mới từ tờ tạp chí vừa được S&T mua lại đã được đăng tải. Không phải là một lời phủ nhận vụ scandal, mà là một câu chuyện cổ tích hiện đại: "Bà Lãnh Diệp Anh: Lọ Lem Kiên Cường Và Tình Yêu Cứu Rỗi Vị Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng."
Bài báo ca ngợi sự hy sinh của Diệp Anh cho mẹ mình, tôn vinh trí tuệ và lòng nhân ái của cô trong việc giải quyết khủng hoảng tai nạn xe hơi, và kết thúc bằng hình ảnh lãng mạn về Lãnh Tôn, người đã phải lòng cô ngay từ cái nhìn đầu tiên và dùng quyền lực của mình để bảo vệ tình yêu đích thực. Bản hợp đồng hôn nhân bị bóp méo thành “thử thách cá nhân” mà Lãnh Tôn đặt ra để chứng minh tình cảm của mình.
Diệp Anh cảm thấy buồn nôn. Mọi chi tiết đều là giả dối, nhưng nó lại quá đẹp, quá hoàn hảo, khiến công chúng hoàn toàn bị mê hoặc. Cô đã bán mình, và bây giờ, cô phải sống trong câu chuyện cổ tích giả tạo đó.
Lãnh Tôn bước vào phòng, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông, mái tóc anh còn ẩm ướt. Anh nhìn cô, ánh mắt sắc bén và chiếm hữu.
“Ngọn lửa đã bị dập tắt,” anh nói, giọng anh đầy sự tự mãn. “Thị trường chứng khoán của S&T đã ổn định. Cô, Bà Lãnh, đã được nâng lên một tầm cao mới. Cô nên cảm ơn tôi.”
Diệp Anh ngước nhìn anh, nước mắt vẫn còn đọng lại. “Anh không cần phải điên rồ đến mức mua cả một tờ báo chỉ để tạo ra một câu chuyện lãng mạn giả dối. Anh đang thao túng cả sự thật.”
Lãnh Tôn tiến lại gần giường, áp bàn tay nóng bỏng lên má cô. “Sự thật là một thứ rất dễ uốn nắn, Diệp Anh. Cô đã dạy tôi điều đó khi cô dùng lòng nhân đạo của mình để thao túng gia đình nạn nhân. Tôi chỉ đang dùng công cụ của tôi để bảo vệ của cải của tôi.”
Anh nhấn mạnh từ của cải, nhưng lần này, nó không còn mang ý nghĩa của một món hàng.
“Về Lâm Mẫn, cô ta đã hoàn toàn sụp đổ,” Lãnh Tôn tiếp tục, giọng anh lạnh lẽo. “Tập đoàn Lâm Mẫn đang đứng trước nguy cơ phá sản, và cô ta đã bỏ trốn khỏi đất nước. Đừng thương hại cô ta. Cô ta đã tự đào mồ chôn mình khi dám chạm vào cô.”
Lãnh Tôn không cho cô cơ hội để đáp lại. Anh hôn cô, nụ hôn sâu và kéo dài, như để đóng dấu quyền sở hữu của anh lên mỗi tế bào của cô.
“Hôm nay, cô sẽ dành cả ngày để chuẩn bị,” anh thì thầm giữa những nụ hôn. “Tôi đã gửi đến cho cô nhà thiết kế thời trang, chuyên gia trang điểm, và đội ngũ an ninh cá nhân. Cô phải chuẩn bị cho buổi tiệc lớn nhất của năm.”
Tối hôm đó, Lãnh Tôn tổ chức một buổi dạ tiệc hoành tráng tại Lãnh Viên – căn biệt thự cổ kính, biểu tượng của quyền lực Lãnh gia. Buổi tiệc này không chỉ là để ăn mừng chiến thắng trước Lâm Mẫn, mà còn là để chính thức giới thiệu Diệp Anh trước toàn bộ giới thượng lưu.
Diệp Anh bước xuống từ chiếc Rolls-Royce màu đen, khoác tay Lãnh Tôn. Cô mặc một chiếc đầm dạ hội màu xanh ngọc bích, thiết kế tinh tế, tôn lên làn da trắng ngần và vóc dáng hoàn hảo. Cô đẹp một cách lạnh lùng, sang trọng, không hề kém cạnh bất kỳ thiên kim tiểu thư nào.
Đám đông im lặng khi họ bước vào. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Diệp Anh, không còn là sự nghi ngờ, mà là sự ngưỡng mộ. Cô là người phụ nữ duy nhất có thể khiến Lãnh Tôn thay đổi, người vợ mà anh bảo vệ bằng cả đế chế của mình. Câu chuyện cổ tích đã hoàn toàn có hiệu lực.
Lãnh Tôn mỉm cười, một nụ cười mà chỉ có anh mới biết là giả dối. Anh không rời tay khỏi cô, liên tục giới thiệu cô với các đối tác quan trọng.
“Đây là vợ tôi, Diệp Anh,” anh nói với một nhà tài phiệt lớn. “Không chỉ là hậu phương, cô ấy còn là cánh tay phải của tôi. Cô ấy đã cứu S&T khỏi một cuộc khủng hoảng lớn.”
Diệp Anh đáp lại bằng sự duyên dáng và thông minh. Cô không còn là cô gái nhút nhát trong Chương 1. Cô đã học được cách sử dụng quyền lực của danh phận Bà Lãnh.
Tuy nhiên, khi buổi tiệc đang ở đỉnh điểm, một bóng dáng xuất hiện từ cầu thang lớn, thu hút mọi ánh nhìn.
Đó là một người phụ nữ hoàn hảo: Cao ráo, mái tóc đen bóng được búi cao sang trọng, cô mặc một chiếc váy đỏ quyến rũ và mang theo một phong thái quý tộc lạnh lùng, hoàn toàn khác với vẻ kiêu kỳ thô thiển của Lâm Mẫn. Cô ấy bước đi với sự tự tin của một người quen thuộc với Lãnh Viên.
“Lãnh Tôn,” người phụ nữ lên tiếng, giọng cô thanh thoát nhưng đầy uy quyền. “Anh không nói với tôi là anh đã kết hôn, và cũng không mời tôi đến buổi tiệc ra mắt chính thức này.”
Lãnh Tôn cứng người lại. Nụ cười giả tạo trên môi anh biến mất, thay vào đó là sự căng thẳng hiếm thấy.
“Vương Tuyết,” anh đáp, giọng anh trầm hơn bình thường. “Cô đến đây làm gì?”
Vương Tuyết không đáp lại Lãnh Tôn, mà hướng thẳng đến Diệp Anh. Cô ta nhìn Diệp Anh từ đầu đến chân bằng ánh mắt đánh giá, rồi nở một nụ cười nửa miệng.
“Chào Bà Lãnh. Tôi là Vương Tuyết, đối tác kinh doanh lâu năm của S&T, và… cựu hôn thê của Lãnh Tôn.”
Cả sảnh tiệc như nín thở. Diệp Anh cảm thấy tay mình run rẩy. Cô đã đọc hết hồ sơ về Lãnh Tôn, nhưng không hề có thông tin về một vị hôn thê nào.
Vương Tuyết tiếp tục, giọng cô ta nhỏ nhẹ nhưng đủ sắc sảo để Diệp Anh cảm nhận được sự thách thức. “Tôi rất tiếc khi nghe về mẹ cô. Tôi nghĩ Tổng giám đốc Lãnh đã làm quá tốt việc chăm sóc cho người thân của cô, đúng không? Một sự đầu tư xứng đáng.”
Diệp Anh hiểu ngay. Vương Tuyết biết về bản hợp đồng.
“Vương tiểu thư quá lời,” Diệp Anh đáp, cô cố gắng giữ cho giọng mình không run rẩy, siết chặt tay Lãnh Tôn. “Lãnh Tôn là một người đàn ông có trách nhiệm. Anh ấy luôn muốn những người thân yêu của anh ấy được an toàn và hạnh phúc. Anh ấy đã thay đổi cuộc đời tôi, và tôi sẽ không bao giờ để anh ấy thất vọng.”
Cô dùng chính những từ ngữ lãng mạn giả dối của bài báo để đáp trả. Vương Tuyết ngạc nhiên trước sự bình tĩnh và sắc sảo của cô.
“Ồ, một câu chuyện cổ tích thật đẹp,” Vương Tuyết cười. “Nhưng tôi phải cảnh báo cô, Diệp Anh. Lãnh Tôn rất giỏi che giấu sự thật. Điều mà anh ta đã làm cho mẹ cô, chỉ là một phần rất nhỏ trong những gì anh ta nợ thế giới này. Cô có chắc là cô biết hết về ‘người đàn ông có trách nhiệm’ của cô không?”
Vương Tuyết liếc nhìn Lãnh Tôn, đôi mắt cô ta đầy sự cảnh báo, sau đó cô ta rời đi mà không nói thêm một lời nào.
Khi buổi tiệc kết thúc, Diệp Anh và Lãnh Tôn trở về SkyDome. Không khí căng thẳng đến nghẹt thở.
Diệp Anh ném chiếc giày cao gót xuống sàn, quay sang đối diện với Lãnh Tôn, người đang tháo cúc áo sơ mi với vẻ mặt vô cùng khó chịu.
“Vương Tuyết là ai?” Diệp Anh hỏi, giọng cô chứa đựng sự bối rối và sự phản bội. “Tại sao tôi không biết về cô ta? Tại sao cô ta lại biết về mẹ tôi và bản hợp đồng?”
Lãnh Tôn nhíu mày, sự tức giận của anh bùng lên. “Cô ta không phải là ai cả. Cô ta là đối tác kinh doanh của công ty tôi, con gái của Chủ tịch Tập đoàn Vương Thị. Chuyện đính hôn là sắp đặt của gia đình cách đây nhiều năm, nhưng đã bị hủy bỏ. Chuyện đã kết thúc rồi.”
“Chấm dứt? Nhưng cô ta biết mọi thứ!” Diệp Anh tiến lại gần anh. “Chuyện gì đã xảy ra, Lãnh Tôn? Anh đã giấu tôi những gì nữa?”
Lãnh Tôn nắm chặt cổ tay cô. “Cô không có quyền tra hỏi tôi, Diệp Anh. Cô chỉ cần biết, cô là Bà Lãnh hiện tại, và cô là người tôi muốn. Vương Tuyết đã điên rồi. Cô ta không thể chấp nhận sự thật là tôi đã chọn một cô gái bình thường như cô thay vì một thiên kim như cô ta.”
“Hay là cô ta biết về vụ tai nạn 5 năm trước?” Diệp Anh hét lên, cô dùng từ ‘tai nạn’ như một vũ khí. “Cô ta có liên quan gì đến tập hồ sơ đó không?”
Sự tức giận của Lãnh Tôn biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng đáng sợ. Anh đẩy cô vào tường, tay anh giữ chặt hai vai cô.
“Cô muốn biết sự thật sao, Diệp Anh? Được thôi.” Giọng anh trầm khàn, đầy sự nguy hiểm. “Cô ta là người lái chiếc xe đó, trong vụ tai nạn 5 năm trước.”
Diệp Anh cảm thấy như bị sét đánh. Cả người cô tê dại.
“Không… Không thể nào…”
“Đúng vậy,” Lãnh Tôn tiếp tục, ánh mắt anh đầy sự tuyệt vọng và sự che giấu. “Vương Tuyết là người lái xe, nhưng cô ta đã say xỉn. Cô ta đã cầu xin tôi che đậy, vì tương lai và danh dự của gia đình. Tôi đã dùng toàn bộ tài lực của mình, dùng luật sư, dùng tiền để chuyển hướng mọi sự chú ý sang tôi. Tôi đã nhận tội thay cô ta. Và đó là lý do tại sao tôi phải trả giá, chịu trách nhiệm cho hành động của cô ta suốt 5 năm qua. Và đó cũng là lý do tại sao cô ta biết về mọi điều khoản trong bản hợp đồng của chúng ta.”
Diệp Anh bủn rủn. Anh không phải là kẻ tàn nhẫn vô cớ. Anh là người đang gánh tội thay cho một người phụ nữ khác. Anh đã bán danh dự của mình để che chở cho cô ta, và bây giờ, anh lại mua cô để chuộc lại nó.
“Vậy… mẹ tôi… khoản tiền đó… là của cô ta?” Diệp Anh hỏi.
“Không,” Lãnh Tôn đáp. “Khoản tiền đó là của tôi. Tôi đã dùng tiền của tôi để cứu mẹ cô. Nhưng vụ tai nạn đó… là trách nhiệm của cô ta, và bây giờ, cô ta đang dùng bí mật đó để đe dọa tôi.”
Anh cúi xuống, hôn cô một cách mãnh liệt. “Mọi chuyện đã rõ ràng rồi chứ? Cô ta đã không thể chấp nhận một người đàn ông mang danh ‘tội phạm’ như tôi, và cô ta cũng không chấp nhận việc tôi kết hôn với cô. Nhưng tôi đã chọn cô, Diệp Anh. Tôi đã chọn cô, người vợ hợp đồng của tôi, để thay thế cho cô ta, người phụ nữ mà tôi đã bảo vệ bằng mọi giá.”
Diệp Anh không thể nói gì nữa. Cô ôm chặt lấy anh. Mối quan hệ của họ không phải là tình yêu hay hợp đồng, mà là sự đồng lõa. Cô đang yêu một người đàn ông đã dùng sự tàn nhẫn để bảo vệ người khác, và dùng quyền lực để bảo vệ cô.
Đêm đó, Lãnh Tôn chiếm hữu Diệp Anh một cách cuồng nhiệt và đầy sự đau đớn. Anh muốn dập tắt mọi nghi ngờ, mọi sự ghen tuông, mọi sự thật bằng sự ràng buộc thể xác. Diệp Anh đáp lại anh bằng sự điên cuồng tương tự. Họ không còn là đối tác giao dịch, họ là hai linh hồn bị trói buộc bởi những bí mật, những lời nói dối, và sự đam mê không thể kiểm soát.
Vòng tay Lãnh Tôn siết chặt cô, như muốn nghiền nát cô thành một phần của anh. “Cô là của tôi, Diệp Anh. Cô là của tôi. Không ai, kể cả Vương Tuyết, có thể cướp cô khỏi tôi. Cô là ánh sáng của tôi trong bóng tối này.”
Diệp Anh nhắm mắt lại, chấp nhận sự điên rồ này. Cô biết, để sống sót trong thế giới của Lãnh Tôn, cô phải chấp nhận mọi sự tàn nhẫn và mọi bí mật của anh. Cô đã hoàn toàn chìm đắm. Cuộc chiến với Vương Tuyết mới chỉ bắt đầu.