Buổi tối hôm ấy, thành phố sáng rực như một bức tranh đầy màu sắc. Những ánh đèn neon nhấp nháy trải dài trên con phố trung tâm, tiếng nhạc từ các quán bar, lounge vọng ra khiến không khí trở nên vừa náo nhiệt vừa mơ hồ. Giữa dòng người đông đúc, Lan – cô gái vừa tròn hai mươi ba tuổi – bước đi với bước chân chậm rãi.
Lan mới chuyển đến thành phố được vài tháng, làm nhân viên marketing cho một công ty thời trang. Công việc không hẳn là ổn định, lương không quá cao, nhưng đối với một cô gái trẻ đầy khát vọng, chừng ấy đủ để cô tin mình đang bắt đầu một cuộc sống mới. Tuy nhiên, ẩn sâu bên trong, Lan luôn cảm thấy thiếu một điều gì đó – một thứ khiến trái tim cô rộn nhịp, khiến cơ thể bùng cháy.
Hôm nay, Lan được rủ đi dự một bữa tiệc công ty kết hợp networking. Trái ngược với tính cách có phần khép kín, cô quyết định thử bước vào một môi trường mới – nơi mà mọi người thường nói rằng “một khi đã tham gia, bạn sẽ thay đổi cách nhìn về chính mình”.
Bữa tiệc được tổ chức trong một khách sạn sang trọng. Đèn vàng dịu phủ khắp căn phòng, âm nhạc nền du dương, rượu vang đỏ sóng sánh trong từng chiếc ly pha lê. Lan mặc một chiếc váy đen ôm sát, để lộ đường cong mềm mại nhưng vẫn giữ sự tinh tế. Cô vốn không quen diện trang phục quá gợi cảm, nhưng hôm nay, không hiểu vì sao, cô muốn thử một lần khác biệt.
Cánh cửa mở ra, những ánh mắt tò mò và cả ngưỡng mộ đổ dồn về phía Lan. Cô khẽ cười, bước vào như một đóa hoa vừa hé nở trong đêm. Bạn bè đồng nghiệp nhanh chóng kéo cô đến làm quen, giới thiệu vài đối tác, vài gương mặt nổi bật. Lan gượng gạo nâng ly, cố tỏ ra tự nhiên, nhưng trong lòng lại không ngừng hồi hộp.
Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt cô vô tình chạm phải một người đàn ông đứng ở góc xa của căn phòng.
Anh cao lớn, khoác bộ vest màu xám than vừa vặn. Ánh sáng hắt lên gương mặt góc cạnh, sống mũi thẳng, đôi mắt sâu và lạnh lùng. Anh không trò chuyện nhiều với ai, chỉ lặng lẽ quan sát, như một kẻ đứng ngoài cuộc nhưng lại kiểm soát toàn bộ không khí nơi đây.
Lan cảm nhận rõ rệt ánh nhìn của anh – chậm rãi, xuyên thấu, như thể đã nhìn thấu tất cả suy nghĩ trong lòng cô. Cơ thể Lan khẽ run, tim đập dồn dập, một cảm giác vừa hồi hộp vừa lạ lẫm len lỏi khắp cơ thể.
Cô vội quay đi, nhấp thêm ngụm rượu, nhưng sự hiện diện của anh vẫn in hằn trong tâm trí.
“Cô là nhân viên mới đúng không?” – một giọng trầm ấm vang lên ngay sau lưng.
Lan khựng lại. Khi quay người lại, cô đối diện trực tiếp với người đàn ông ấy. Khoảng cách gần đến mức cô có thể nghe thấy mùi hương thoang thoảng từ nước hoa anh dùng – nam tính, quyến rũ, xen chút ngọt ngào bí ẩn.
“Vâng… tôi là Lan. Anh…?” – cô lúng túng đáp.
“Cứ gọi tôi là Khải.” – anh khẽ nhếch môi, đôi mắt vẫn không rời khỏi gương mặt cô. “Thành phố này đông đúc lắm, nhưng hiếm có gương mặt nào khiến tôi chú ý ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
Lời nói như một mũi tên bắn thẳng vào trái tim Lan. Cô đỏ mặt, không biết nên phản ứng thế nào. Từ trước đến nay, chưa có ai thẳng thắn đến vậy, lại vừa mang khí chất nguy hiểm vừa quyến rũ như thế.
Họ tiếp tục trò chuyện, nhưng Lan cảm thấy như đang bước vào một trò chơi mà bản thân chưa kịp chuẩn bị. Mỗi câu nói của Khải đều ẩn chứa sự chủ động, như một người đàn ông đã quen với việc dẫn dắt người khác theo ý mình.
Anh hỏi về công việc, về cuộc sống mới của cô, rồi bất chợt hạ giọng:
“Nhưng tôi nghĩ, có những điều cô chưa từng trải qua, đúng không? Cô mong muốn nhiều hơn những gì mình đang có… hay tôi nhầm?”
Lan sững lại. Quả thật, trong lòng cô luôn tồn tại một sự trống rỗng. Anh ta làm sao mà nhận ra chỉ trong vài phút trò chuyện?
Không kịp nghĩ ngợi, Lan đáp lại bằng một nụ cười nhẹ, cố giấu đi cảm xúc thật. Nhưng ánh mắt Khải dường như nhìn xuyên qua mọi lớp ngụy trang ấy.
Khi buổi tiệc kết thúc, Khải bất ngờ đề nghị đưa Lan về. Cô do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu – có lẽ do tác động của rượu, hoặc do sự thôi thúc kỳ lạ từ trong tim.
Chiếc xe hơi sang trọng lướt đi trong màn đêm. Thành phố phía sau dần lùi lại, chỉ còn ánh đèn đường phản chiếu qua cửa kính. Không khí trong xe yên tĩnh, nhưng sự im lặng ấy lại khiến tim Lan đập nhanh hơn.
Khải đột ngột quay sang:
“Lan, tôi không thích vòng vo. Tôi muốn gặp lại em – không phải ở những bữa tiệc như thế này. Em có sẵn sàng bước vào một thế giới khác không? Một nơi mà em chưa từng tưởng tượng?”
Lan thở gấp, ngón tay siết chặt vạt váy. Một mặt, cô sợ hãi sự táo bạo này; mặt khác, ngọn lửa nào đó trong lòng lại bùng lên, thôi thúc cô gật đầu.
Đêm hôm ấy, khi bước ra khỏi chiếc xe và đứng trước cửa căn hộ của mình, Lan nhận ra: cuộc sống từ ngày mai sẽ không còn như trước nữa. Một bóng đêm mới đã bắt đầu, và trong đó, dục vọng cùng bí mật đang chờ đợi cô.