Sáng hôm sau, Lan thức dậy trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ. Ánh nắng len qua rèm cửa chiếu vào căn phòng nhỏ, vẽ những đường sáng nhạt lên bức tường trắng. Đầu cô hơi nặng, hẳn là do rượu vang tối qua, nhưng lòng lại không mệt mỏi mà tràn ngập một cảm giác… lạ lẫm. Một thứ vừa ngọt ngào, vừa khiến người ta khó yên.
Cô với tay lấy điện thoại. Một tin nhắn mới hiện ra, chỉ vỏn vẹn vài chữ:
Khải: “Tối nay, 7 giờ. Quán Nocturne, bàn cạnh cửa sổ. Nếu em muốn biết ‘thế giới khác’ là gì.”
Lan đọc đi đọc lại nhiều lần. Dòng tin nhắn ngắn ngủi nhưng mang theo một sức hút kỳ lạ. Trong lòng cô vang lên hai tiếng nói đối lập: một bảo nên bỏ qua, coi như cuộc gặp gỡ hôm qua chỉ là ngẫu nhiên; tiếng kia lại thôi thúc, rằng đây là cơ hội để cô chạm vào điều gì đó khác biệt, một trải nghiệm có thể thay đổi cả cách cô nhìn về chính mình.
Cô bật máy pha cà phê, cố tập trung vào buổi sáng bận rộn phía trước. Nhưng vị đắng trên lưỡi cũng không át được cái tên Khải vẫn văng vẳng trong tâm trí.
Đến chiều, Lan đứng trước gương. Cô đã thay đến ba bộ váy, cuối cùng chọn một chiếc màu xanh rêu dài ngang gối, đủ nhã nhặn để không quá phô trương, nhưng cũng vừa đủ nổi bật dưới ánh đèn. Son môi cô chọn màu đỏ trầm, khác hẳn thói quen thường ngày.
Cô tự nhủ: Chỉ là một cuộc gặp. Mình có thể rời đi bất cứ lúc nào. Nhưng đôi mắt trong gương lại ánh lên tia sáng mà chính cô cũng chưa từng thấy.
Nocturne là quán bar nằm trên tầng thượng một tòa nhà cũ. Tấm biển gỗ tối màu khắc chữ bạc, ánh đèn vàng rót ra từ khung cửa khiến nơi này vừa ấm áp vừa bí ẩn. Khi Lan bước vào, hương gỗ trầm và nhạc jazz du dương lập tức bao trùm.
Nhân viên dẫn cô đến bàn cạnh cửa sổ, nơi nhìn xuống thành phố đang lên đèn. Từng dòng xe như dải sáng uốn lượn, còn trong quán, mọi thứ tĩnh lặng, chỉ có tiếng nhạc chảy như mật ong.
Đúng bảy giờ, Khải xuất hiện. Anh khoác sơ mi trắng, tay áo xắn gọn gàng, cử chỉ điềm tĩnh. Không cần cố gắng, anh đã nổi bật giữa không gian. Anh ngồi xuống đối diện Lan, ánh mắt dừng trên gương mặt cô, rồi khẽ mỉm cười:
“Em đến sớm.”
Lan đáp, giọng khẽ: “Em không muốn để anh chờ.”
Anh gọi đồ uống cho cả hai. Không hỏi Lan thích gì, nhưng khi ly được đặt xuống, đó chính là hương vị cô ưa chuộng: cam bergamot thoang thoảng vị hoa nhài.
Lan thoáng ngạc nhiên. “Sao anh biết?”
“Trong bữa tiệc hôm qua, em chọn loại đó,” Khải nói nhẹ nhàng. “Anh chỉ nhớ thôi.”
Câu trả lời đơn giản nhưng khiến tim Lan đập nhanh hơn.
Họ trò chuyện một lúc. Lan nhận ra cách Khải nói chuyện không giống những người đàn ông khác mà cô từng gặp. Anh không cố tỏ ra hài hước, cũng không phô trương. Từng câu nói vừa đủ, nhưng mang theo sức nặng khiến người nghe khó mà rời tâm trí.
“Anh từng nói… ‘thế giới khác’,” Lan khẽ hỏi. “Là gì vậy?”
Khải xoay nhẹ ly rượu, đôi mắt dừng trên gương mặt cô. “Là nơi con người được thành thật với chính mình. Không cần che giấu. Không cần giả vờ. Là nơi những gì em nghĩ, em khao khát, em tưởng rằng không thể nói ra… đều có thể tồn tại.”
Lan cắn môi, tim đập nhanh. “Nghe… nguy hiểm.”
“Nguy hiểm nếu em không có ranh giới,” Khải gật nhẹ. “Nhưng trong thế giới đó, ranh giới là điều đầu tiên và quan trọng nhất.”
“Ranh giới?”
“Em đặt ra,” anh đáp. “Những điều tuyệt đối không. Những điều có thể thử. Và một từ khóa—chỉ cần em nói, mọi thứ lập tức dừng lại.”
Lan im lặng. Những khái niệm anh đưa ra xa lạ, nhưng kỳ lạ thay, chúng không làm cô sợ hãi. Trái lại, chúng như một bản đồ cho một vùng đất mới, rõ ràng và an toàn.
Khải lấy từ túi áo một phong bì mỏng, đặt lên bàn. “Nếu em muốn, hãy xem. Một bản thỏa thuận nhỏ. Không có gì ràng buộc ngoài sự đồng ý của em.”
Lan mở ra, thấy vài đề mục in rõ:
Ranh giới tuyệt đối
Điều có thể thử
Từ khóa dừng lại
Nguyên tắc an toàn
Ở cuối là khoảng trống để ký tên.
“Giống… hợp đồng quá,” Lan bật cười, nửa ngại ngùng.
“Chính xác,” Khải nghiêm giọng. “Giữa hai người trưởng thành. Không ai nợ ai, ngoài sự tôn trọng và trung thực.”
Lan đặt tờ giấy xuống, cảm thấy vừa hoang mang vừa yên tâm. Trong đầu cô vang lên một câu hỏi: Có phải mình đã luôn chờ một cánh cửa như thế?
Buổi tối kết thúc, Khải đưa Lan về. Trên xe, cả hai im lặng, chỉ có tiếng mưa bụi gõ nhẹ lên kính. Một bản nhạc piano chậm rãi vang lên, giai điệu như sợi lụa kéo dài vô tận.
Trước khi xe dừng, Khải nói: “Lan, hãy nhớ, em không phải chứng minh gì với anh. Nếu muốn, hãy nhắn một chữ ‘đồng ý’. Nếu không, chỉ cần ‘không’. Anh sẽ tôn trọng.”
Anh không xin một cái ôm, không đòi hỏi một cái chạm. Chỉ gật đầu rồi rời đi, để lại sau lưng là ánh đèn đỏ nhạt như dấu chấm cuối câu.
Đêm đó, Lan ngồi một mình trong căn phòng nhỏ. Cô đặt tờ giấy thỏa thuận trên bàn, ngồi ngắm nó rất lâu. Ngoài cửa sổ, thành phố vẫn ồn ào, nhưng bên trong, cô như đang nghe tiếng trái tim mình rõ hơn bao giờ hết.
Cô cầm bút, viết những dòng ngắn gọn:
Ranh giới tuyệt đối: Không ép buộc. Không công khai. Không xâm phạm công việc hay gia đình.
Điều có thể thử: Chỉ trong phạm vi an toàn. Giao tiếp liên tục.
Từ khóa: “Tạm dừng.”
Lan nhìn lại những dòng chữ, thấy tay mình hơi run. Nhưng trong sự run rẩy ấy, có một thứ gì đó sáng lên—giống như niềm tin, hoặc khát khao đã bị chôn vùi lâu nay.
Cô mở điện thoại, soạn một tin nhắn. Chữ “đồng ý” hiện ra trên màn hình. Nhưng cô chưa gửi. Cô muốn chắc rằng quyết định này không phải vì cơn say cảm xúc, mà vì chính bản thân mình.
Lan đặt điện thoại xuống, tắt đèn. Căn phòng chìm vào bóng tối, nhưng trong lòng cô, một ngọn lửa âm thầm đã bùng lên.