1. Bình yên ngắn ngủi
Sau thử thách phong bì, Lan thấy lòng mình như trút được gánh nặng. Cô không còn dằn vặt quá khứ của Khải nữa. Cô chọn hiện tại, và hiện tại là anh – người đàn ông đã đưa cô vào một thế giới đầy bí mật nhưng cũng khiến cô thấy bản thân sống thật nhất.
Những ngày sau đó, Lan như bước đi trên con đường mới. Công việc ở công ty trôi qua nhẹ nhàng hơn, cô tự tin hơn khi đứng trước đồng nghiệp, thậm chí sếp cũng nhận ra sự thay đổi:
“Lan, dạo này em năng lượng hơn hẳn. Ý tưởng của em cũng táo bạo hơn trước.”
Lan chỉ mỉm cười. Nếu họ biết lý do thật sự, chắc sẽ không tin…
Tối đến, cô và Khải vẫn gặp nhau. Có hôm ở Artemis, có hôm chỉ là quán cà phê nhỏ, hoặc lái xe dạo quanh thành phố. Những khoảnh khắc ấy giản dị nhưng quý giá.
Lan nghĩ: Có lẽ mình đã tìm được nơi thuộc về.
Nhưng bình yên chưa bao giờ kéo dài lâu.
2. Tin đồn ngoài ý muốn
Một buổi sáng, khi vừa đến công ty, Lan nghe thấy vài đồng nghiệp xì xào:
“Này, cậu biết không? Hình như Lan có bạn trai giàu lắm. Hôm qua tôi thấy cô ấy lên một chiếc xe sang đỗ trước cổng.”
“Thật á? Tôi tưởng Lan kín tiếng lắm cơ.”
“Thì đấy, kín nhưng mà càng kín thì càng có chuyện. Biết đâu là sugar daddy ấy chứ.”
Lan khựng lại, bàn tay siết chặt túi xách. Cô giả vờ không nghe, nhưng tim đập loạn. Họ thấy mình đi cùng Khải rồi…
Trong lúc làm việc, cô liên tục bị ánh mắt tò mò dõi theo. Dù không ai hỏi trực tiếp, Lan cảm thấy rõ bầu không khí khác thường.
Tối đó, cô kể với Khải. Anh nghe xong, chỉ cười nhạt:
“Đừng quan tâm. Miệng đời lúc nào cũng vậy. Điều quan trọng là em biết mình đang làm gì.”
Nhưng Lan lo lắng. Nếu một ngày nào đó, quá khứ của anh hay những hoạt động trong Artemis bị lộ, mình sẽ đối mặt thế nào?
3. Sự xuất hiện của Minh Thư lần nữa
Một tuần sau, tại Artemis, Lan gặp lại Minh Thư. Lần này, không phải ánh nhìn thách thức nữa, mà là một nụ cười lạ lẫm:
“Lan, em biết tin chưa? Có người ngoài bắt đầu để ý đến mối quan hệ của em và Khải đấy.”
Lan cau mày. “Chị muốn nói gì?”
“Artemis vốn dĩ là nơi kín đáo. Nhưng khi bước chân ra ngoài, em phải hiểu: không có bí mật nào được giấu mãi. Một khi ánh sáng chiếu vào, bóng đêm sẽ phơi bày tất cả.”
Câu nói ấy như điềm gở. Lan thấy tim lạnh đi. Liệu Minh Thư đang cảnh báo, hay đang cố gieo rắc sợ hãi?
4. Biến cố ập đến
Vài ngày sau, khi đang ở công ty, Lan nhận được email nặc danh. Nội dung chỉ vỏn vẹn:
“Cẩn thận. Người đàn ông em đang qua lại không phải đơn giản. Anh ta có quá khứ ở Artemis. Và nếu em không dừng lại, cả công ty sẽ biết.”
Lan choáng váng. Cô nhìn quanh, tim đập dồn dập. Ai đã gửi? Đồng nghiệp nào? Hay chính Minh Thư?
Cô không dám trả lời. Nhưng sự lo sợ lan khắp người.
Buổi tối, Lan đưa email cho Khải xem. Anh đọc, im lặng một lúc rồi gập máy tính lại.
“Anh đoán chuyện này sớm muộn cũng xảy ra. Lan, em phải chuẩn bị tinh thần. Thế giới bên ngoài không giống Artemis. Ở đây, ranh giới mong manh hơn nhiều.”
“Ý anh là… em nên dừng lại sao?” Lan run rẩy.
Khải nhìn cô, ánh mắt kiên định: “Anh không bao giờ buộc em phải đi tiếp hay dừng lại. Nhưng nếu em chọn đi tiếp, em sẽ phải đối diện với những ánh mắt nghi ngờ, những lời đồn ác ý. Và thử thách không còn chỉ trong bốn bức tường nữa.”
5. Đêm mưa định mệnh
Hôm đó trời mưa lớn. Sau khi rời Artemis, Lan và Khải ngồi trong xe nhìn ra phố mưa trắng xóa. Bầu không khí nặng nề, chẳng ai nói lời nào.
Cuối cùng, Lan khẽ hỏi: “Khải, nếu mọi người biết về anh… về Artemis… thì sao?”
Anh quay sang, giọng bình thản nhưng sâu lắng:
“Lan, nếu ngày đó đến, hãy nhớ một điều: anh chưa bao giờ che giấu bản thân trước em. Điều duy nhất anh muốn em hiểu, là anh chọn em. Còn thế giới ngoài kia, họ có quyền phán xét, nhưng họ không có quyền sống thay em.”
Lan nhìn anh, nước mắt hòa cùng tiếng mưa rơi. Cô biết, đây chính là thử thách của trái tim mà anh nhắc tới. Không phải phong bì, không phải ghen tuông với Minh Thư, mà là sự can đảm để bước đi giữa ánh sáng và bóng tối cùng anh.
6. Quyết định trong giông bão
Khi về đến nhà, Lan ngồi thật lâu trước cửa sổ. Mưa vẫn rơi, ánh đèn đường nhòe đi qua làn nước.
Cô nghĩ đến đồng nghiệp thì thầm, đến email nặc danh, đến ánh mắt thách thức của Minh Thư. Nhưng rồi cô cũng nghĩ đến Khải – ánh mắt dịu dàng, bàn tay kiên định, những lời anh nói trong đêm mưa.
Lan hiểu, mình chỉ có hai lựa chọn: hoặc dừng lại để giữ sự an toàn tạm bợ, hoặc chấp nhận dấn thân vào con đường đầy giông bão này.
Cuối cùng, cô cầm điện thoại, nhắn cho Khải:
“Em không sợ nữa. Nếu có giông bão, em sẽ đi cùng anh.”
7. Bình minh sau cơn mưa
Sáng hôm sau, mưa đã tạnh. Lan bước ra phố, nhìn bầu trời trong vắt sau cơn giông. Trong lòng cô, vẫn còn sợ hãi, nhưng cũng có một sự bình thản mới.
Cô đã chọn rồi. Không phải vì Khải, không phải vì Artemis, mà vì chính mình.
Lan mỉm cười, khẽ thì thầm: Bóng đêm đã bước ra ngoài. Nhưng trái tim mình cũng đã sáng lên rồi.