dục vọng trong bóng tối

Chương 1: Cuộc gặp định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ Sáu, không khí trong hội trường trung tâm thành phố nhộn nhịp hẳn lên. Ánh đèn trắng chói lóa chiếu xuống sàn nhà bóng loáng, phản chiếu những bộ trang phục chỉnh tề, sang trọng của khách mời. Lệ Hân đứng một góc, tay ôm chặt tập tài liệu dày cộm, mắt chăm chú rà soát từng chi tiết cho buổi thuyết trình quan trọng mà cô chuẩn bị suốt cả tuần.

Cô chưa kịp hít một hơi thật sâu thì tiếng bước chân vội vàng từ phía sau vang lên. Chưa kịp phản ứng, cô cảm giác một lực nhẹ va vào lưng, và… bùm! Tập tài liệu trượt khỏi tay, rơi xuống sàn, những tờ giấy bay tán loạn khắp nơi. Lệ Hân kêu lên một tiếng bất ngờ, vội cúi xuống nhặt, nhưng quá nhiều tờ khiến cô luống cuống.

“Xin lỗi, xin lỗi! Tôi không cố ý!” giọng nam trầm ấm vang lên bên tai.

Lệ Hân quay lại, tim bỗng nhiên đập nhanh. Trước mặt cô là một chàng trai cao ráo, mặc vest đen vừa vặn, mái tóc đen hơi lòa xòa nhưng gọn gàng. Ánh mắt sắc lạnh, nhưng trong đó lại toát lên một sức hút kỳ lạ khiến cô khó mà rời mắt.

“À… không sao đâu,” cô lí nhí, vừa cố nhặt những tờ giấy bay khắp sàn, vừa lén quan sát chàng trai. Anh cúi xuống, lấy những tờ giấy giúp cô. Khoảnh khắc tay họ chạm nhau thoáng qua, một luồng điện nhỏ chạy dọc sống lưng Lệ Hân, khiến cô khẽ rùng mình.

“Anh là Khang Duy, công ty đối tác của ban tổ chức,” chàng trai nói, giọng điềm tĩnh nhưng đủ trấn áp mọi âm thanh xung quanh.

“Lệ Hân, bên bộ phận PR,” cô đáp, giọng còn hơi run. Tim cô đập nhanh hơn bình thường, như thể lạc nhịp giữa một không gian vốn đã chật chội này.

Khang Duy nhếch môi cười rất nhẹ, nhưng nụ cười ấy vừa đủ để làm Lệ Hân chợt thấy tim mình mềm ra. Một cảm giác lạ lùng len qua cô – vừa tò mò, vừa cảnh giác. Cô tự nhủ bản thân không nên để bị ấn tượng bởi một người mới gặp, nhưng ánh mắt sắc lạnh và thần thái trầm ổn ấy khiến cô không thể rời.

Họ đứng cạnh nhau một lúc, không ai nói thêm gì, chỉ là cùng nhau thu dọn những tờ giấy vương vãi. Không khí xung quanh bỗng chốc trở nên khác lạ, dường như mỗi chuyển động của Khang Duy đều khiến Lệ Hân phải chú ý. Cô cảm nhận được một rung động chưa từng có, vừa mơ hồ vừa rõ rệt.

Buổi hội thảo bắt đầu, tiếng loa vang lên, khách mời dần ổn định chỗ ngồi. Lệ Hân định quay lại tập trung công việc thì bỗng nghe giọng Khang Duy bên tai:
“Cô chuẩn bị cho bài thuyết trình hôm nay chứ?”

Cô ngẩng đầu, mắt chạm mắt anh lần nữa. Sự lạnh lùng trong ánh mắt ấy khiến cô có chút run rẩy, nhưng câu hỏi lại mang theo sự quan tâm tinh tế.
“Ừ… Tôi chuẩn bị rồi,” cô trả lời, cố gắng giữ bình tĩnh.

Khang Duy gật đầu nhẹ, rồi quay đi. Lệ Hân lặng người vài giây, rồi bỗng nhận ra tim mình vẫn đập nhanh, nhịp điệu không theo logic thường ngày. Cô tự hỏi, tại sao chỉ một người vừa mới gặp mà lại khiến cô cảm thấy… bối rối đến vậy?

Trong lúc cô đang chăm chú sắp xếp lại tài liệu, một tiếng gọi khác vang lên từ phía bên kia:
“Lệ Hân, ở đây một chút!”

Cô quay lại, thấy Hoàng Minh – đồng nghiệp lâu năm, cũng là một người bạn thân thiết – đang vẫy tay. Anh ta mặc áo sơ mi trắng, quần âu lịch sự, nhưng ánh mắt lại chứa đầy sự tinh nghịch và đôi chút để ý.
“Có việc gì thế?” Lệ Hân hỏi, cố giấu đi sự bối rối vừa nảy sinh.

“Chỉ muốn xem cô chuẩn bị đến đâu thôi,” Hoàng Minh cười, nhưng nụ cười ấy mang theo một vẻ ấm áp, khác hẳn với sự lạnh lùng của Khang Duy. Lệ Hân chợt nhận ra trái tim mình đang lạc nhịp: vừa rung động trước Khang Duy, vừa cảm thấy quen thuộc, dễ chịu trước sự quan tâm của Hoàng Minh.

Buổi hội thảo diễn ra suôn sẻ, nhưng trong lòng Lệ Hân lại dấy lên những cảm xúc khó tả. Khi mọi người đứng dậy ra về, cô nhìn về phía Khang Duy – anh đã đi mất, nhưng bóng dáng và ánh mắt ấy vẫn còn in đậm trong tim cô. Một rung động mơ hồ, nhưng đầy ám ảnh, khiến cô tự nhủ rằng cuộc gặp hôm nay không phải là tình cờ.

Trên đường về phòng, Lệ Hân nghĩ về Khang Duy và cả Hoàng Minh. Một bên mang theo sức hút bí ẩn, lạnh lùng nhưng khiến cô tò mò; một bên ấm áp, quen thuộc nhưng cũng không kém phần quyến rũ. Lệ Hân nhận ra rằng, bản thân mình đang đứng giữa hai cảm xúc mâu thuẫn, vừa xao động, vừa cảnh giác.

Và cô biết, cuộc gặp hôm nay – chỉ trong vài phút ngắn ngủi – đã đặt nền móng cho những rung động đầu tiên mà cô chưa từng trải qua. Một cảm giác vừa chớm nở, vừa mơ hồ, nhưng đủ mạnh để khiến cô không thể nào quên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×