dục vọng trong bóng tối

Chương 4: Sự tò mò chớm nở


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ hai của dự án, Lệ Hân đến sớm hơn mọi khi. Cô cố gắng chuẩn bị thật kỹ, kiểm tra từng bản trình bày, từng slide, từng số liệu để không xảy ra sơ sót trước Khang Duy – người mà cô vẫn còn nhớ như in hình ảnh lạnh lùng nhưng đầy sức hút hôm trước.

Khang Duy xuất hiện đúng giờ, như thường lệ, bước vào phòng họp với dáng đi thẳng tắp và thần thái khiến mọi người tự nhiên nín thở. Anh dừng lại gần cửa, nhìn quanh, rồi ánh mắt dừng ở Lệ Hân. Cô cảm nhận một luồng rung động lạ khi ánh mắt anh chạm vào mình – không chỉ quan sát, mà dường như đọc được cả những suy nghĩ vụn vặt trong đầu cô.

“Bắt đầu từ đâu hôm nay?” Anh hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng không thể che giấu sự tò mò tinh tế.

Lệ Hân cố gắng giữ bình tĩnh, trả lời: “Chúng ta sẽ đi qua phần chiến lược nội dung trước, sau đó mới đến kế hoạch truyền thông.” Giọng cô hơi run, nhưng ý nghĩ về việc anh đang quan sát từng cử chỉ khiến cô chú ý hơn đến từng chi tiết.

Trong suốt buổi họp, mỗi lần Lệ Hân giải thích, Khang Duy đều lắng nghe chăm chú, ánh mắt đầy ám ảnh, khiến cô vừa cảm thấy bị áp lực, vừa thấy một sự kỳ lạ trong chính cảm giác của mình. Có những lúc cô nhận ra tim mình đập nhanh hơn bình thường, miệng khô lại, tay hơi run khi anh đưa ra câu hỏi tinh tế về chiến lược.

Khoảnh khắc đặc biệt xảy ra khi họ cùng nhau kiểm tra kế hoạch chi tiết trên bảng trắng. Lệ Hân giơ tay cầm bút để ghi chú, và Khang Duy đứng cạnh, tay anh gần với tay cô. Một chạm nhẹ bất ngờ khiến Lệ Hân rùng mình, tim đập loạn nhịp. Cô hít sâu, cố gắng bình tĩnh, nhưng không thể phủ nhận cảm giác lạ lùng tràn vào trong cô.

Anh không rút tay, chỉ khẽ nghiêng người để chỉ vào slide, ánh mắt vẫn giữ nguyên sự tập trung và ám ảnh. Lệ Hân nhận ra rằng, lần đầu tiên cô cảm thấy rung động không chỉ vì ngoại hình hay thần thái của anh, mà còn vì cách anh quan sát cô, cách anh để tâm đến từng chi tiết nhỏ trong công việc mà cô thực hiện.

Buổi trưa, khi cả nhóm nghỉ giải lao, Lệ Hân ngồi một mình trong phòng pantry, nhìn ra ngoài cửa sổ, tự hỏi tại sao cảm xúc của mình lại xao động nhiều đến vậy. Cô nhận ra rằng, dù mới tiếp xúc chưa lâu, nhưng mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ của Khang Duy đều khiến cô không thể lơ là. Một phần trong cô vừa tò mò, vừa cảnh giác, không biết mình đang cảm thấy gì – sự rung động hay chỉ là ấn tượng nghề nghiệp.

Trong khi đó, Khang Duy ngồi ở bàn đối diện, không quá rõ ràng trong cử chỉ, nhưng ánh mắt anh vẫn lặng lẽ quan sát Lệ Hân. Anh thấy cô ngồi đó, tay cầm tách cà phê, ánh mắt thoáng buồn, đôi môi khẽ mím lại – hình ảnh ấy khiến anh cảm thấy lạ thường. Anh không hiểu tại sao chỉ một vài ngày hợp tác, cô gái ấy lại để lại dấu ấn trong tâm trí mình mạnh mẽ đến vậy. Mỗi cử chỉ nhỏ, mỗi ánh mắt không cố tình, đều khiến anh bị ám ảnh.

Buổi chiều, họ tiếp tục làm việc, phải bàn bạc về chiến lược truyền thông trực tuyến. Khi Lệ Hân di chuyển laptop và ghi chú cùng anh, khoảng cách giữa họ gần hơn bao giờ hết. Một lần nữa, tay họ chạm nhau khi cùng nâng một tập tài liệu nặng. Lệ Hân cảm giác tim mình nhói lên, vừa xấu hổ vừa tò mò. Cô nhận ra rằng lần đầu tiên, một chạm tay trong công việc có thể tạo ra cảm giác mạnh mẽ đến vậy.

Khang Duy cũng cảm nhận được sự rung động ấy. Anh khẽ nhíu mày, nhưng không rút tay – thay vào đó, ánh mắt anh chăm chú, quan sát, như muốn ghi nhớ khoảnh khắc ấy. Anh nhận ra rằng, bản thân đang dần bị cuốn hút bởi Lệ Hân, không phải chỉ vì cô xinh đẹp hay tinh tế trong công việc, mà còn vì cô tạo ra những cảm xúc mà anh chưa từng gặp từ trước đến giờ.

Cuối ngày, khi mọi người rời phòng họp, Lệ Hân đứng lại, nhìn xuống màn hình máy tính, tự nhủ: “Tôi không hiểu mình đang cảm thấy gì. Đây là lần đầu tiên tôi rung động vì một người mới gặp, và lại trong công việc…” Cô lặng người một lúc, rồi mỉm cười, vừa tò mò vừa cảnh giác.

Khang Duy bước ra sau cô, không nói gì, nhưng ánh mắt anh lặng lẽ dõi theo. Trong lòng anh, hình ảnh Lệ Hân vẫn in đậm, như một dấu chấm nhỏ nhưng không thể nào xóa đi. Anh biết, cảm giác này sẽ còn kéo dài, và những rung động mà anh bắt đầu nhận thấy chính là khởi đầu cho những điều phức tạp sắp xảy ra.

Ngày hôm đó kết thúc, nhưng cả hai đều không thể phủ nhận một điều: sự tò mò vừa chớm nở đã bắt đầu len lỏi, đầy ám ảnh, và sẽ còn dẫn dắt họ vào những rung động sâu sắc hơn trong những ngày tiếp theo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×