Buổi tối hôm đó, công việc của dự án kéo dài hơn dự kiến, và Lệ Hân phải ở lại văn phòng để hoàn thiện bản thảo cuối cùng. Không gian im ắng, chỉ còn tiếng gõ phím lẻ loi, khiến cô vừa tập trung vừa cảm thấy một chút cô đơn.
Khang Duy vẫn ở trong phòng, đứng cạnh bàn làm việc của cô, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ nhỏ. Anh im lặng, nhưng sự hiện diện của anh khiến trái tim Lệ Hân rung lên liên hồi. Mỗi khi anh nghiêng người để chỉ vào màn hình, khoảng cách gần đến mức cô cảm nhận được mùi nước hoa nhẹ nhàng nhưng nồng nàn của anh, khiến cô bối rối, tim đập loạn nhịp.
“Cô chắc chắn muốn giữ nguyên cách trình bày này?” Anh hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo một sự ám ảnh khó giải thích.
“Vâng… tôi nghĩ vậy,” Lệ Hân trả lời, giọng hơi run, mắt không dám nhìn thẳng vào anh. Cô cảm nhận được từng luồng điện lạ chạy dọc sống lưng khi anh nhấc tay để chỉnh sửa một chi tiết nhỏ trên màn hình, và bàn tay họ chạm nhau vô tình. Khoảnh khắc ấy khiến cô đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa tò mò, cảm giác ngượng ngùng trộn lẫn với một chút kích thích không tên.
Khang Duy không rút tay. Anh giữ tay cô trong giây lát, nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt pha trộn giữa tò mò, chiếm hữu và một điều gì đó khiến cô không thể lí giải. Lệ Hân cảm thấy nhịp tim mình dường như dừng lại, hơi thở gấp gáp, trong lòng vừa ngại ngùng vừa bị lôi cuốn.
“Để tôi giúp cô một chút,” anh nói, giọng trầm, mỗi chữ đều có trọng lượng. Lúc này, anh nghiêng người, chỉnh sửa từng chi tiết trên màn hình, tay anh vô tình chạm vào tay, vai và lưng cô. Mỗi lần tiếp xúc như vậy khiến cô cảm thấy một sự rung động khó chịu nhưng đầy mê hoặc.
Lệ Hân tự nhủ trong lòng: “Tại sao lại cảm thấy lạ thế này… tại sao chỉ là chạm tay, mà tim mình lại đập nhanh như vậy?” Cảm giác ngượng ngùng, tò mò, và khoái cảm trộn lẫn trong cô, khiến cô vừa muốn rút lui, vừa không thể rời mắt khỏi anh.
Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng gõ phím và nhịp tim dồn dập. Khi Khang Duy nghiêng người gần hơn để chỉ vào một chi tiết, môi anh vô tình chạm nhẹ vào tai cô khi anh thì thầm:
“Cô nghe thấy chứ? Chúng ta cần chỉnh chỗ này ngay.”
Tiếng thì thầm, sự gần gũi bất ngờ khiến Lệ Hân giật mình, mặt nóng bừng. Cô cảm giác một luồng điện chạy khắp cơ thể, vừa xấu hổ vừa kích thích. Cảm giác cấm kỵ, lần đầu tiên trải qua, khiến cô vừa muốn né tránh vừa muốn giữ khoảnh khắc ấy lại lâu hơn.
Khang Duy kéo ghế sát hơn, đôi vai chạm vào lưng cô khi hướng dẫn chỉnh sửa tài liệu. Lệ Hân cảm nhận rõ từng nhịp thở của anh, từng cử động mạnh mẽ nhưng tinh tế, khiến trái tim cô rung động không ngừng. Cô không thể lý giải được những cảm xúc vừa ngượng ngùng vừa khoái cảm này, nhưng biết rằng bản thân đang bị kéo vào một vùng cảm xúc hoàn toàn mới, đầy nguy hiểm nhưng cũng đầy hấp dẫn.
“Cô ổn chứ?” Anh hỏi, ánh mắt dõi theo khuôn mặt cô.
“V-vâng… ổn…” Cô trả lời, giọng run, mặt đỏ bừng.
Khang Duy mỉm cười nhẹ, không nói thêm gì. Nhưng chỉ một ánh mắt, một khoảng cách gần vừa đủ, anh đã khiến Lệ Hân nhận ra rằng lần đầu trải nghiệm cấm kỵ này sẽ không dễ quên. Cảm giác lạ lùng, xấu hổ, tò mò và khoái cảm trộn lẫn, khiến cô nhận ra mình vừa ngây thơ vừa bị cuốn hút, không thể thoát ra khỏi sự hấp dẫn tinh tế nhưng nguy hiểm mà Khang Duy tạo ra.
Khi rời văn phòng, Lệ Hân bước ra ngoài, hít một hơi sâu, tự nhủ: “Tôi… tôi không thể phủ nhận cảm giác này… nhưng cũng không thể lý giải được.” Mỗi bước chân rời đi, trong lòng cô vẫn vang vọng những rung động mập mờ vừa mới xuất hiện. Cô biết rằng đây mới chỉ là khởi đầu – một khởi đầu cấm kỵ, đầy ngượng ngùng nhưng cũng đầy dục vọng, sẽ còn kéo dài và dẫn cô vào những thử thách tình cảm sâu sắc hơn trong những ngày sắp tới.