Buổi chiều hôm đó, Lệ Hân ngồi trước màn hình máy tính, tay mỏi nhừ vì cả buổi sáng phải soạn thảo tài liệu, lập kế hoạch chi tiết cho dự án. Khang Duy xuất hiện gần bàn cô, bước đi chậm rãi nhưng dứt khoát, như thể anh biết mọi ánh mắt trong phòng đều đang hướng về mình – và đặc biệt là về cô.
“Cô làm phần này chưa?” Anh hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo một chút sắc bén khiến tim cô không khỏi loạn nhịp. Lệ Hân giật mình, ngẩng đầu lên, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Vâng… tôi vừa hoàn tất phần tổng hợp dữ liệu,” cô trả lời, giọng có phần run.
Khang Duy nhếch môi, bước lại gần màn hình, ánh mắt hướng thẳng vào cô. Khoảng cách giữa họ chỉ còn chưa đầy một cánh tay, và cô cảm nhận được sự hiện diện mạnh mẽ, áp đảo của anh. Một luồng rung động lạ chạy dọc sống lưng cô.
Anh nghiêng người, chỉ vào một số liệu, tay chạm nhẹ vào tay cô khi cùng chỉnh sửa một slide. Lệ Hân cảm thấy tim mình đập mạnh, hơi thở gấp gáp. Khoảnh khắc ấy ngắn ngủi, nhưng đầy kích thích, như một lời nhắc nhở rằng Khang Duy luôn biết cách tạo ra ảnh hưởng tinh tế nhưng mạnh mẽ lên cô.
Sau đó, Khang Duy bắt đầu tạo ra những tình huống gần gũi hơn. Khi họ phải bàn bạc về kế hoạch trực tuyến, anh khẽ kéo ghế ngồi sát bên cô, ánh mắt quan sát từng phản ứng. Mỗi câu hỏi của anh đều vừa đủ tinh tế để khiến Lệ Hân phải nghĩ, vừa đủ để đánh thức những rung động sâu kín trong cô.
“Cô có chắc là cách này sẽ hiệu quả?” Anh hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt sắc bén dõi theo khuôn mặt cô.
Cô lắc đầu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi nghĩ… chúng ta có thể thử thêm một phương án khác.”
Khang Duy nghiêng người gần hơn, gợi ý một số chi tiết, và một lần nữa, tay họ chạm nhau khi cùng điều chỉnh tài liệu. Lệ Hân không thể phủ nhận cảm giác rung động, vừa tò mò vừa ngượng ngùng. Cô nhận ra rằng, Khang Duy không chỉ quan tâm đến công việc – anh đang cố tình tạo ra những khoảng cách và gần gũi tinh tế để thử thách cô, đánh thức những cảm xúc mà cô chưa từng trải qua.
Không chỉ dừng lại ở công việc, Khang Duy còn biết cách khiêu khích tinh thần của Lệ Hân. Anh hay đưa ra những câu hỏi khiến cô phải trả lời trực tiếp, đôi khi hơi thách thức, đôi khi lại bất ngờ khen ngợi cô một cách tinh tế. Những lời khen ấy không quá rõ ràng, nhưng đủ để khiến tim cô rung lên.
Trong một khoảnh khắc, khi họ cùng xem lại bản trình bày trên laptop, Khang Duy nhẹ nhàng nhấc tay cô để chỉ vào một điểm quan trọng. Lệ Hân cảm giác luồng điện chạy qua mình, tim đập loạn nhịp, mặt nóng bừng. Anh không nói gì, chỉ nhìn cô, ánh mắt pha trộn giữa tò mò, ám ảnh và một chút chiếm hữu.
Buổi tối, khi cả phòng đã rời đi, Lệ Hân vẫn ngồi lại để chỉnh sửa bản thảo cuối cùng. Khang Duy đứng cạnh, không rời mắt, nhưng vẫn giữ khoảng cách vừa đủ. Cô cảm nhận được sự hiện diện áp đảo của anh, vừa gần gũi vừa khiến cô cảnh giác. Mỗi lần anh nghiêng người, mỗi lần chạm nhẹ vào tay cô trong công việc, đều tạo ra những rung động khó diễn tả.
Cô tự nhủ trong lòng: “Không biết mình đang cảm thấy gì… có phải là rung động không, hay chỉ là sự tò mò bị đánh thức?” Nhưng cô biết chắc rằng, những cử chỉ của Khang Duy không hề ngẫu nhiên. Anh đang thử thách cô, đánh thức một cảm xúc mà cô chưa từng trải qua – vừa sợ hãi, vừa hấp dẫn, vừa tò mò, vừa xao xuyến.
Khi ra về, Lệ Hân bước ra cầu thang, vẫn còn cảm giác bối rối và xao động. Trong đầu cô là những khoảnh khắc gần gũi, ánh mắt đầy ám ảnh của Khang Duy, và cô nhận ra rằng, mình đã bắt đầu không thể kìm nén được sự tò mò, sự rung động mập mờ ấy.
Cô biết rằng đây mới chỉ là khởi đầu. Những thử thách mà Khang Duy tạo ra không chỉ là về công việc – đó là cách anh kéo cô vào một vòng xoáy tình cảm đầy dục vọng, nơi cô sẽ phải đối mặt với những cảm xúc vừa ngượng ngùng, vừa kích thích, vừa tò mò, vừa bối rối. Một cuộc chơi đầy mạo hiểm, nhưng cũng đầy sức hấp dẫn, đang bắt đầu…