Mùi sơn dầu, bụi bẩn và sự cô độc là những gì định hình cuộc sống của Tùng trong suốt hai năm qua. Xưởng vẽ của anh, nằm sâu trong một khu tập thể cũ kỹ, lạnh lẽo như chính tâm hồn anh.
Tùng, một họa sĩ 28 tuổi với tài năng thiên bẩm nhưng sống trong sự nghèo khó, không vẽ tranh để kiếm sống nữa. Anh chỉ vẽ màu đen. Những bức tranh của anh giờ đây là những vụn vỡ của ánh sáng, những hình thù méo mó của nỗi đau và sự mất mát. Anh vẽ nỗi ám ảnh của mình: Cái chết của em gái.
Hải Yến, em gái anh, là ánh dương của cuộc đời Tùng. Cô cũng là một họa sĩ tài năng, đầy triển vọng. Hai năm trước, cô ra đi trong một vụ tai nạn bí ẩn, ngay sau khi cô hoàn thành một bức hoạ được giới phê bình đánh giá là "kiệt tác của sự thuần khiết". Gia đình Tùng, không có tiền bạc hay quyền lực, đã phải chấp nhận kết luận đó là một vụ tai nạn đơn thuần. Nhưng Tùng không tin.
Anh biết, trước khi mất, Hải Yến đã có mối quan hệ làm việc với một gia tộc sưu tầm nghệ thuật khét tiếng: Gia tộc họ Phan.
Tối hôm đó, cơn mưa tháng Mười một trút xuống nặng hạt, gột rửa những con đường nhưng không gột rửa được sự thù hận trong lòng Tùng. Anh đang đứng trước bức chân dung dở dang của Hải Yến, cố gắng vẽ lại nụ cười đã mất của cô, thì có tiếng gõ cửa.
Một chiếc phong bì màu nâu, cũ kỹ, được nhét qua khe cửa. Không có tem, không có địa chỉ người gửi.
Tùng mở ra. Bên trong là một tấm ảnh chụp một bức tranh, và một bức thư được viết bằng chữ in:
"Cái chết của Hải Yến không phải là tai nạn. Đó là sự lừa dối, được che đậy bởi Phan Khang – Người đứng đầu gia tộc họ Phan. Ông ta đã chiếm đoạt kiệt tác của em gái cậu, và hủy hoại cô ấy. Nếu cậu muốn sự thật, hãy tìm đến Linh. Cô ta là con gái duy nhất của ông ta, giám tuyển của phòng trưng bày Phan. Hãy để dục vọng của cậu dẫn lối cho sự trả thù."
Tấm ảnh đính kèm là bức tranh mà Hải Yến đã hoàn thành trước khi chết. Tùng nhận ra ngay lập tức: bức tranh đó được vẽ theo phong cách hoàn toàn khác, một sự thuần khiết mà Hải Yến chỉ thể hiện khi cô thực sự hạnh phúc. Nhưng bức tranh đó chưa bao giờ được công bố.
Tùng cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Nỗi đau và sự thù hận bùng lên dữ dội, thiêu đốt mọi cảm xúc khác. Lời thề anh đã tự hứa với bản thân, giờ đây có một mục tiêu cụ thể.
Anh bước ra ban công, dưới cơn mưa lạnh. Nước mưa rơi xuống khuôn mặt gầy gò của anh, hòa lẫn với nước mắt đã khô cạn từ lâu.
"Hải Yến," Tùng thì thầm, giọng anh khản đặc. "Anh xin thề. Dù phải bán linh hồn cho quỷ, anh cũng sẽ thâm nhập vào gia tộc đó. Anh sẽ vạch trần tội ác của ông ta, và anh sẽ khiến họ phải trả giá. Bằng mọi giá."
Anh nhìn vào dòng chữ "Linh" trong thư. Cô ta là chìa khóa. Cô ta là con gái của kẻ thù. Cô ta sẽ phải là nạn nhân đầu tiên trong cuộc trả thù này. Tùng quyết định, anh sẽ dùng nghệ thuật để tiếp cận cô, và dùng dục vọng để hủy hoại cô, từng bước một.
Nghệ thuật không còn là sự sáng tạo. Nó là một vũ khí. Và anh sẽ là một kẻ săn mồi được che giấu bởi chiếc mặt nạ của một hoạ sĩ tài năng.