dục vọng và bức họa của quỷ

Chương 2: Sắc Màu Của Kẻ Săn Mồi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tùng biết, để tiếp cận Linh, anh không thể là Tùng nghèo khó, cô độc của khu tập thể cũ. Anh cần một vỏ bọc, một sắc màu đủ mạnh để thu hút sự chú ý của giới thượng lưu và đặc biệt là một giám tuyển khó tính như Linh.

Trong ba tuần, Tùng lao vào xưởng vẽ. Anh không vẽ màu đen nữa, mà vẽ một loạt tranh trừu tượng, dữ dội, đầy xung đột màu sắc. Anh đưa hết nỗi đau, sự giận dữ, và khao khát trả thù vào từng nét cọ. Loạt tranh này có tên: "The Broken Spectrum" (Phổ Màu Tan Vỡ).

Không cần quảng bá rầm rộ, chỉ cần một vài lời thì thầm từ giới phê bình ngầm, danh tiếng của Tùng đã bắt đầu lan truyền. Anh ta là một hiện tượng mới: một nghệ sĩ sống ẩn dật, tài năng đến mức đáng sợ, người vẽ ra những nỗi đau nguyên thủy.

Đúng như dự đoán, Linh tổ chức một triển lãm nghệ thuật lớn tại phòng trưng bày Phan. Đây là cơ hội của Tùng.

Anh ta xuất hiện tại buổi khai mạc, không phải với vẻ ngoài bóng bẩy, mà với sự lạnh lùng và bí ẩn. Anh mặc đồ đen đơn giản, mái tóc dài lãng tử hơi rũ xuống che đi một phần ánh mắt sắc lạnh. Anh ta không tìm kiếm sự chú ý, nhưng sự hiện diện của anh ta lại thu hút tất cả.

Linh, con gái duy nhất của gia tộc Phan, là trung tâm của căn phòng. Cô sở hữu vẻ đẹp kiêu sa, đôi mắt sâu thẳm mang một nỗi buồn khó gọi tên. Cô là một giám tuyển tài năng, người có khả năng nhìn thấu tâm hồn nghệ sĩ. Cô đang trò chuyện với một nhóm nhà sưu tầm khi ánh mắt cô chạm vào Tùng.

Sự thu hút giữa họ là ngay lập tức, một sự va chạm của hai cực đối lập.

Tùng cố tình sắp xếp một trong những bức tranh mạnh mẽ nhất của mình, bức "Lời Thề Im Lặng", ở vị trí trung tâm. Bức tranh là sự pha trộn hỗn loạn của màu đỏ máu và màu đen tang tóc, với một vết cắt sâu ở giữa, ẩn ý về sự hủy hoại. Đó là một bức tranh về cái chết của em gái anh, được mã hóa bằng sự trừu tượng.

Linh tiến lại gần bức tranh. Cô đứng đó rất lâu, không nói một lời. Tùng quan sát cô. Anh ta thấy sự kinh ngạc, sự ngưỡng mộ, và một tia nỗi đau thoáng qua trong mắt cô.

Cuối cùng, Linh quay sang Tùng.

"Tôi là Linh," cô nói, giọng cô trầm ấm và quyền lực. "Anh là Tùng. Bức tranh này... nó không phải là nghệ thuật. Nó là một lời thú tội."

Tùng không mảy may nao núng, anh ta nhìn thẳng vào mắt cô. "Nó là một lời thề, cô Linh. Về sự thật và sự hủy diệt."

Linh mỉm cười, một nụ cười vừa quyến rũ vừa bí ẩn. "Anh là người đầu tiên nói với tôi điều đó. Các họa sĩ khác chỉ nói về kỹ thuật."

"Kỹ thuật là vỏ bọc," Tùng đáp. "Cảm xúc mới là sự thật. Cô cũng biết điều đó, thưa Giám Tuyển."

Sự trao đổi của họ không phải là sự tán tỉnh, mà là một cuộc chiến ý chí. Tùng cảm nhận được Linh bị cuốn hút bởi sự dữ dội trong anh, bởi nỗi ám ảnh không thể che giấu. Cô là người có thể nhìn thấy vực sâu trong nghệ thuật của anh.

"Cha tôi, ông Phan Khang, rất muốn gặp anh," Linh nói. "Ông ấy là một nhà sưu tầm. Ông ấy muốn mua toàn bộ loạt tranh này. Anh sẽ đến gặp chúng tôi chứ?"

Đó là lời mời mà Tùng đã chờ đợi. Lời mời đến Lâu Đài Ám Ảnh.

"Tôi không bán nghệ thuật của mình, cô Linh," Tùng đáp, giọng anh ta chứa đầy sự thách thức. "Tôi chỉ trao đổi. Tôi sẽ đến gặp ông Phan, nếu cô có thể cho tôi thấy điều mà tôi thực sự muốn: những thứ bị giấu kín."

Linh không hỏi những thứ bị giấu kín là gì. Cô chỉ nhìn sâu vào mắt anh. Dục vọng của Tùng không phải là tiền bạc, đó là điều cô cảm nhận được. Nó là một thứ gì đó nguy hiểm hơn.

"Vậy thì, anh Tùng," Linh nói, môi cô nở nụ cười kiêu sa. "Ngày mai, anh sẽ là khách của chúng tôi. Lâu đài của gia tộc Phan đang chờ anh."

Tùng biết, anh đã đạt được mục tiêu đầu tiên. Kẻ săn mồi đã đặt chân vào lãnh thổ của con mồi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×