Động cơ chiếc Ford cũ rên rỉ rồi tắt ngúm, nhấn chìm Mai vào sự tĩnh lặng đột ngột của buổi chiều tà.
Kim đồng hồ trên bảng điều khiển đã chỉ 17:45, nhưng bầu trời đã chuyển sang màu xám đen như một vết bầm tím khổng lồ, và tầm nhìn bị chặn đứng bởi một bức tường sương mù dày đặc, lạnh lẽo, bám chặt vào mọi thứ.
Sương cuộn lên từ mặt đất, ôm lấy những thân cây thông cao vút, biến khu rừng thành một hàng rào gai góc, sắc lạnh và thù địch.
Mai kéo chiếc áo len cổ lọ lên sát cằm, cảm nhận không khí đặc quánh hơi ẩm và mùi đất mục nồng nặc xen lẫn một thứ mùi tanh tao, ngọt lịm kỳ lạ nào đó, giống như đường cháy pha với kim loại cũ.
Cô là một nhà văn, một người đang chạy trốn khỏi thành phố ồn ào—và quan trọng hơn là đang chạy trốn khỏi một lời nói dối đã ám ảnh cô suốt nhiều tháng.
Căn nhà gỗ Victoria ba tầng với kiến trúc mái nhọn và những ô cửa sổ tầng áp mái tối om như hốc mắt sâu, hiện ra lờ mờ như một bóng ma trong làn sương chiều.
Nó toát ra một cảm giác nguyên vẹn một cách sai lầm, như thể nó đang đợi ai đó quay về để hoàn thành một nghi lễ nào đó.
Cánh cửa gỗ phía trước, màu xanh rêu bạc phếch, không hề khóa, và tay nắm kim loại lạnh buốt khiến Mai rùng mình khi cô xoay nó.
Bên trong là một hành lang tối tăm và rộng lớn.
Mùi ẩm mốc và bụi cũ xộc vào mũi, nhưng đáng sợ nhất là sự vắng vẻ tuyệt đối, khiến căn nhà như đang nín thở chờ đợi cô.
Khi Mai bật công tắc, ánh đèn vàng vọt từ chiếc đèn chùm cũ kỹ vụt sáng, cố gắng xua tan bóng tối đã ngự trị nơi đây quá lâu.
Cô đặt chiếc hộp chứa bản thảo lên bàn phòng khách, tự nhủ rằng cô cần phải bắt đầu viết, để lấp đầy sự trống rỗng trong đầu và để làm câm lặng cái giọng nói cứ rỉ rả trong tâm trí cô: Mày đã nói dối, Mai.
Mày không xứng đáng có được sự yên bình này.
Khi Mai đi vào bếp, cô chú ý đến một điều kỳ lạ: Không có bất kỳ tấm gương nào trong nhà, ngay cả trong nhà vệ sinh nhỏ, chỉ là một bức tường sơn trắng trống rơn.
Điều này khiến cô thấy bất an sâu sắc, cảm giác như mình bị cắt đứt khỏi sự phản chiếu của chính mình.
Cô quay trở lại phòng khách, tiến đến lò sưởi bằng đá tảng cũ kỹ, và khi cô kéo góc tấm thảm Ba Tư để nhóm củi, ngón tay cô vô tình chạm vào một vật cứng dưới lớp gỗ ván sàn mục nát.
Cô cạy ra một mảnh giấy gấp đôi, vàng ố.
Mảnh giấy mỏng tang như sắp tan ra, và giữa nền giấy cũ kỹ, có hai từ được viết nguệch ngoạc bằng bút chì đen mờ nhạt, nét chữ run rẩy nhưng dứt khoát, như một lời van xin cuối cùng: "ĐỪNG TIN." Kèm theo là hình vẽ một con mắt đang nhìn chằm chằm.
Mai cảm thấy máu trong huyết quản mình đóng băng.
Cô biết rõ đây không phải là một trò đùa, mà là một lời cảnh báo từ một người đã từng ở đây.
Cô quay phắt lại, cảm giác bị quan sát đè nén không khí, nhưng chỉ thấy bóng tối và những đồ nội thất cũ kỹ.
Đúng lúc đó, một âm thanh vang lên, rõ ràng và lạnh lẽo, không thể nhầm lẫn: Két...
Két...
Đó là tiếng của gỗ sàn cũ đang chịu một trọng lượng, vọng xuống từ hành lang tầng trên tối om.
Tiếng bước chân chậm rãi, nhịp nhàng.
Tim Mai đập thình thịch trong lồng ngực.
Cô là người duy nhất ở đây.
Hay cô nghĩ vậy?
Tiếng bước chân dừng lại ngay trên đầu cầu thang, và một âm thanh khác vang lên, nhỏ, khẽ, như một hơi thở lạnh lẽo được thốt ra từ trong bóng tối, một lời đe dọa trực diện xoáy vào nỗi sợ hãi sâu nhất của cô: "Đừng bao giờ nói dối."