đừng bao giờ nói dối

Chương 2: Chiếc Chìa Khóa Bị Mất


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hơi thở lạnh lẽo mang theo lời thì thầm: "Đừng bao giờ nói dối," dội thẳng vào hành lang, khiến cơ thể Mai đóng băng. Đó không phải là tiếng rít của hồn ma, mà là một giọng nói con người—lạnh lùng, sắc bén, mang tính đe dọa rõ ràng của một thực thể có ý thức. Trong khoảnh khắc đó, mọi sự hoảng loạn của cô tan biến, thay vào đó là một sự sợ hãi lạnh buốt, lý trí. Mai nắm chặt chiếc đèn pin trong túi áo khoác, cảm nhận sự cứng rắn của kim loại, thứ duy nhất mang lại cảm giác an toàn mong manh trong căn nhà bị bao vây bởi bóng tối và sương mù. "Ai... ai ở đó?" Mai cố gắng thốt ra, nhưng cổ họng cô khô khốc, giọng nói chỉ là một tiếng khào khào yếu ớt bị không khí nặng nề nuốt chửng.

Không có tiếng đáp lại, chỉ có sự im lặng ghê rợn sau lời cảnh báo.

Mai buộc mình phải hành động. Nếu đó là người, cô phải tìm một nơi ẩn nấp, hoặc ít nhất là tìm kiếm vũ khí. Nếu đó là thứ khác, cô cần ánh sáng và sự xác nhận. Với một cú nhấp, chùm sáng trắng lạnh lẽo của đèn pin cắt ngang bóng tối, chiếu thẳng lên đỉnh cầu thang. Không có ai. Hành lang tầng hai tối om, trống rỗng. Mai từ từ tiến lại gần cầu thang, mỗi bước chân đều cẩn thận dẫm lên những bậc gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt phản bội. Ánh đèn quét qua những bức tường giấy dán tường cũ kỹ, qua những bức tranh phong cảnh tối màu, nhưng chỉ thấy bụi bặm và mạng nhện. Sự vắng mặt của bất kỳ ai làm tăng thêm sự kinh hoàng: Nếu không có ai, thì ai đã nói? Mai không còn tin vào hiện tượng siêu nhiên nữa; cô tin rằng đây là một sự sắp đặt, một trò chơi tâm lý mà ai đó đang cố tình nhắm vào chính nỗi sợ hãi và lời nói dối của cô. Cô lùi về sau, quyết định không thể ở lại phòng khách rộng lớn, không có chỗ để phòng thủ.

Mai đi dọc hành lang phụ tầng một và tìm thấy một căn phòng nhỏ ở cuối. Nó có vẻ là một phòng làm việc cũ, chất đầy sách và giấy tờ đóng bụi, với chiếc bàn gỗ sồi lớn nằm giữa phòng. May mắn thay, nó có một cánh cửa gỗ nặng và một chiếc khóa bằng đồng cũ kỹ. Cô đẩy cửa vào, và điều đầu tiên cô nhận thấy không phải là bụi bặm, mà là sự xáo trộn bất thường. Chiếc ba lô chứa laptop và máy ghi âm của cô, mà cô chắc chắn đã đặt gọn gàng cạnh ghế sofa trong phòng khách khi bước vào, đã bị xê dịch. Nó nằm ngay giữa sàn phòng làm việc, khóa kéo hơi hé mở, như thể ai đó đã vội vã lục lọi.

Một cảm giác ớn lạnh không thể kiểm soát chạy dọc sống lưng Mai. Đây không thể là ma được. Đây là dấu hiệu của con người. Cô lao đến chiếc ba lô. Không có tiền mặt hay vật dụng giá trị nào bị mất, nhưng mọi thứ đều bị lục lọi sơ sài. Bút, giấy tờ, thẻ tín dụng – tất cả đều còn. Nhưng có một vật cô không tìm thấy: chiếc USB chứa bản nháp đầu tiên của cuốn tiểu thuyết, những ghi chú cốt truyện quan trọng, và những đoạn viết tâm sự cá nhân nhất của cô. Nó đã biến mất. Kẻ đột nhập không tìm kiếm tài sản, họ tìm kiếm thông tin.

Trong lúc hoảng loạn, Mai nhớ lại cảnh báo "ĐỪNG TIN" trên mẩu giấy. Cô cảm thấy mình đã rơi vào một cái bẫy được tính toán từ trước. Ai đó đã theo dõi cô, đột nhập, và bây giờ đang sử dụng chính nỗi sợ hãi của cô để thao túng. Cô nhanh chóng lấy chiếc chìa khóa mà chủ nhà đã đưa ra để khóa cửa phòng làm việc lại. Nhưng khi thử khóa, nó không khớp. Cô thử đi thử lại, chiếc chìa khóa quá lỏng lẻo, không thể xoay được ổ khóa cũ. Cô nhìn kỹ, nhận ra chiếc chìa khóa mà cô đang giữ không phải là chìa khóa gốc của cánh cửa này. Cô lục túi, lật tung mọi thứ: cô nhớ đã nhận được hai chiếc chìa khóa—một cho cửa trước, và một chiếc phụ nhỏ hơn, có vẻ là chìa khóa tủ hoặc phòng trong. Nhưng bây giờ, cô chỉ còn chiếc chìa khóa cửa trước lớn. Chiếc chìa khóa phụ đã biến mất—nó đã bị lấy đi cùng với chiếc USB.

Mai ngã gục xuống sàn, lưng tựa vào cánh cửa gỗ, ánh đèn pin run rẩy trên tay cô. Kẻ đó đã lấy đi chiếc chìa khóa phụ. Họ có cần chiếc chìa khóa đó để mở một vật dụng nào đó trong căn nhà này không? Cô quét ánh đèn qua căn phòng làm việc chất đầy sách cũ, và ánh sáng dừng lại ở một góc khuất, dưới một kệ sách đổ nghiêng. Ở đó, nằm ẩn mình dưới lớp bụi dày, là một chiếc hộp gỗ nhỏ, được điêu khắc tinh xảo bằng gỗ sồi đen, nằm cô độc. Điều khiến Mai chú ý là chiếc hộp có một ổ khóa bằng đồng rất cũ, và bên trên nó, được khắc thủ công một cách tỉ mỉ, là hình ảnh của một con mắt—giống hệt hình vẽ trên mẩu giấy cảnh báo.

Mai nuốt nước bọt. Cô biết mình đang ở giữa một mê cung. Kẻ đột nhập đã lấy chiếc chìa khóa phụ và chiếc USB chứa bí mật của cô. Có lẽ, chiếc chìa khóa phụ đó chính là chìa khóa của chiếc hộp này, và nội dung bên trong chiếc hộp này sẽ vén màn bí ẩn của căn nhà, và có thể là cả bí mật của người đã nói dối trước cô. Nỗi sợ hãi đã chuyển thành sự giận dữ lạnh lùng và quyết tâm. Cô phải tìm ra ai đang nói dối, và tại sao, trước khi sự thật của cô bị phơi bày.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×