Cảm giác kinh hoàng sau khi nghe cuốn băng cassette đã chuyển thành sự giận dữ và quyết tâm thoát thân. Mai hiểu rõ: cô không chỉ đang ở trong một ngôi nhà bị ám, cô đang ở trong một chiếc bẫy do chính kẻ nói dối trước cô tạo ra, và một kẻ nói dối khác — có thể là kẻ thao túng còn sống, hoặc một thực thể được nuôi dưỡng bởi sự dối trá — đang chờ đợi cô. Lời thì thầm cuối cùng trên băng cassette: “Cô ấy nói tôi không phải là người nói dối duy nhất!” như một lời tuyên án dành cho Mai.
Mai không phí thêm một giây nào. Cô nắm chặt cuốn nhật ký, chìa khóa bạc, và bản báo cáo cảnh sát, nhét chúng vào túi quần jeans. Chiếc đèn pin trên tay cô đã gần như cạn kiệt, ánh sáng chỉ còn là một đốm sáng mờ ảo, run rẩy. Cô lao ra khỏi phòng làm việc, đóng sập cánh cửa gỗ sau lưng, mặc kệ tiếng rầm vang vọng. Chiếc ba lô chứa laptop và máy ghi âm đã không còn quan trọng; điều quan trọng là mạng sống và bí mật của cô.
Chạy dọc hành lang, Mai lấy chiếc chìa khóa xe từ móc treo tường và lao về phía cửa trước. Tay cô run rẩy khi mở khóa. Cuối cùng, cánh cửa gỗ cũ cót két mở ra, nhưng khung cảnh bên ngoài khiến cô đông cứng.
Sương mù.
Sương mù đã đặc quánh lại, không còn là những vệt trắng mỏng manh của buổi chiều tà nữa. Nó là một bức tường sữa đặc cao đến tận ngọn cây, nuốt chửng mọi ánh sáng cuối cùng của ngày. Không khí trở nên lạnh buốt gấp bội, và mùi tanh ngọt lạ lùng ban đầu giờ đây nồng nặc hơn, gần như có vị trong cổ họng cô. Khu rừng đã biến mất. Chỉ còn lại màu trắng xóa, ranh giới giữa mặt đất và bầu trời đã bị xóa nhòa.
Mai buộc phải lao ra ngoài. Cô chạy đến chiếc xe Ford cũ, nằm cách cửa khoảng vài mét. Cô cắm chìa khóa vào ổ, xoay mạnh. Tiếng máy đề kêu ro ro... ro ro... rồi tắt lịm. Mai thử lại, thử thêm lần nữa. Động cơ hoàn toàn chết. Có vẻ như pin xe đã bị ai đó rút hết năng lượng. Cô nhớ lại tiếng động cơ ho khan khi cô đến trong Chương 1, có lẽ đây là một sự sắp đặt đã được tính toán từ trước.
Hoảng loạn dâng trào. Mai đập tay vào vô lăng, nhưng sự tức giận nhanh chóng nhường chỗ cho nỗi sợ hãi thuần túy. Cô bị mắc kẹt.
Đúng lúc đó, từ sâu trong màn sương mù trắng xóa, một âm thanh vang lên. Đó không phải là tiếng bước chân kẽo kẹt trên sàn gỗ. Đó là tiếng cành cây khô bị gãy dưới một trọng lượng nặng nề. Rắc... rắc... Âm thanh di chuyển chậm rãi, nhưng đều đặn, tiến về phía cô.
Mai tuyệt vọng nhìn xung quanh. Cô không thể quay lại căn nhà, đó là chiếc lồng giam. Cô không thể ở lại chiếc xe, nó là bia đỡ đạn. Lựa chọn duy nhất là đi bộ xuyên qua rừng. Cô biết điều này là điên rồ, nhưng sự sợ hãi bị bắt giữ đã lớn hơn nỗi sợ hãi bị lạc.
Cô mở cửa xe, lấy chiếc đèn pin đã mờ. Cô chạy thẳng vào màn sương, tránh xa con đường mòn. Sương mù bao trùm cô lập tức, làm giảm tầm nhìn xuống chỉ còn vài chục centimet. Mai bắt đầu chạy. Cô va vào thân cây, ngã nhào trên rêu ẩm, cố gắng định hướng bằng trực giác. Cô cảm thấy như mình đang chạy trong một chiếc hộp kín.
Tiếng "rắc... rắc..." phía sau không ngừng. Nó vẫn đều đặn, như một con vật săn mồi đang kiên nhẫn theo dấu vết.
Rồi, một điều khủng khiếp xảy ra. Cô nhìn thấy nó trong ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn pin. Một chiếc khăn choàng cổ màu đỏ tươi vướng vào cành cây cao ngang đầu. Đó chính là chiếc khăn choàng mà Thúy đã đeo trong bức ảnh trong ngăn kéo bị cấm.
Mai đứng sững lại. Cô đã chạy đúng hướng! Nhưng tại sao chiếc khăn lại ở đây?
Cô giật chiếc khăn xuống. Cảm giác lạnh và ẩm ướt. Ngay lúc đó, cô nghe thấy một giọng nói, không phải tiếng thì thầm rùng rợn, mà là một giọng nói bình thường, nhưng đầy vẻ thất vọng, vang lên rất gần, gần đến mức Mai cảm thấy hơi thở lạnh buốt phả vào gáy mình:
"Tại sao cô không chịu ở lại? Cô muốn chạy trốn khỏi sự thật của cô sao, Mai?"
Mai quay phắt lại, chĩa đèn pin yếu ớt vào bóng tối. Đèn tắt ngúm.
Màn sương mù lại nuốt chửng mọi thứ. Cô nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại gần, lần này là trên mặt đất, rất nhanh. Mai cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo siết chặt vai cô. Cô hét lên, đánh rơi chiếc khăn và chìa khóa.
Cô cảm nhận được hơi thở của kẻ đó ngay sau tai cô, và một lời thì thầm lạnh lùng, gần như trìu mến:
"Đừng bao giờ nói dối, Mai. Và cô không thể trốn khỏi tôi."