đừng bao giờ nói dối

Chương 4: Ngăn Kéo Bị Cấm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh sáng từ chiếc đèn pin trên tay Mai đã giảm xuống chỉ còn một vệt vàng đục, run rẩy, tạo ra những bóng đổ dài và méo mó trong căn phòng làm việc đầy bụi. Cô dựa lưng vào cánh cửa đã bị khóa hỏng, tim vẫn đập dồn dập, nhưng tâm trí đã tập trung hoàn toàn vào cuốn nhật ký da cũ. Việc phát hiện ra rằng người chủ cũ cũng là một "kẻ nói dối" và có liên quan đến một người tên Thúy đã thay đổi hoàn toàn cuộc chơi. Đây không phải là ma ám, đây là một vụ án hình sự bị che đậy, và cô đang bước vào đó.

Mai lấy chiếc chìa khóa bạc nhỏ bé từ túi áo khoác ra. Nó có thiết kế cổ điển, tinh xảo, với một chùm nho được chạm khắc ở phần đầu. Cô nhìn quanh căn phòng làm việc, tập trung vào những đồ nội thất cũ kỹ mà ban nãy cô đã bỏ qua. Ánh đèn pin lướt qua chiếc tủ sách nghiêng, chiếc bàn gỗ sồi lớn, và cuối cùng dừng lại ở một chiếc tủ tài liệu bằng gỗ óc chó nằm khuất sau một tấm rèm đã rách.

Chiếc tủ có bốn ngăn kéo. Ba ngăn trên đã bị khóa bằng những ổ khóa hiện đại hơn, nhưng ngăn dưới cùng lại có một ổ khóa đồng nhỏ, cũ kỹ, khớp hoàn hảo với chiếc chìa khóa bạc trong tay cô. Có lẽ đây là nơi giấu kín sự thật cuối cùng.

Mai cắm chiếc chìa khóa vào, tay cô run nhẹ. Nó xoay một cách trơn tru, phát ra một tiếng tách nhẹ nhàng, thanh thoát đến đáng sợ trong sự tĩnh lặng của căn nhà. Cô kéo ngăn kéo ra.

Bên trong, không có giấy tờ nhà đất hay tiền bạc. Ngăn kéo được lót bằng một lớp vải nhung màu xanh lá cây đã phai màu, và chứa ba vật dụng được sắp xếp gọn gàng, như một bảo tàng nhỏ của sự dối trá:

Một chiếc khung ảnh: Trong đó là bức ảnh một phụ nữ trẻ, xinh đẹp nhưng có vẻ buồn bã, với mái tóc dài. Dưới bức ảnh, một cái tên được viết bằng mực: "Thúy." Khuôn mặt này... Mai có cảm giác quen thuộc đến rợn người, mặc dù cô chắc chắn chưa bao giờ gặp người phụ nữ này.

Một bản báo cáo của cảnh sát: Nó bị gập lại, in trên giấy đã ngả vàng. Tiêu đề ghi rõ: Báo cáo về vụ mất tích của cô H.T. Thúy. Ngày báo cáo là ba năm trước. Mai lướt qua nội dung chính: Thúy được báo cáo mất tích sau một cuộc cãi vã dữ dội với bạn cùng phòng của cô ấy – người chủ cũ của căn nhà này. Cảnh sát đã không tìm thấy bằng chứng phạm tội, và vụ án được xếp vào loại mất tích.

Một cuốn băng cassette cũ: Nó nằm trong một chiếc hộp nhựa bị nứt. Trên nhãn dán thủ công, chỉ có một từ duy nhất được viết: "Lời Thú Nhận."

Tim Mai đập mạnh đến nỗi cô nghĩ rằng nó có thể nổ tung. Cuốn băng cassette chính là chiếc chìa khóa thực sự. Nó phải chứa đựng sự thật mà người chủ cũ đã che giấu. Cô lục lọi khắp phòng làm việc, tìm kiếm một chiếc máy phát băng, và cuối cùng tìm thấy một chiếc máy ghi âm nhỏ, cũ kỹ trong ngăn kéo bàn làm việc.

Với sự run rẩy, Mai đưa cuốn băng vào. Cô nhấn nút Play.

Một tiếng xè xè nhiễu loạn vang lên, sau đó là tiếng khóc nức nở của người đàn ông—chính là giọng của người chủ cũ, nếu phỏng đoán của Mai là đúng.

"...Tôi không cố ý. Thúy, cô ấy đã phát hiện ra. Cô ấy phát hiện ra về việc tôi đã nói dối trong công việc, về việc tôi đã lấy cắp... Cô ấy dọa sẽ phơi bày tất cả. Tôi đã đẩy cô ấy. Tôi đã đẩy cô ấy..."

Mai bịt miệng, cảm giác buồn nôn dâng lên. Hóa ra, người chủ cũ đã sát hại Thúy trong cơn giận dữ vì bị đe dọa phơi bày lời nói dối về tội lỗi tài chính của anh ta.

Tiếng khóc của người đàn ông trên băng cassette đột ngột chuyển thành tiếng hét hoảng loạn: "Nhưng tôi không giấu được! Cô ấy vẫn ở đây! Cô ấy vẫn đang nhìn tôi! Cô ấy nói... Cô ấy nói tôi không phải là người nói dối duy nhất!"

Âm thanh trên băng đột ngột bị cắt ngang bởi một tiếng rắc lớn, như thể có thứ gì đó đã bị đập vỡ. Sau đó là sự im lặng tuyệt đối.

Mai thở dốc, nhấn nút Eject. Cuốn băng đã bị hỏng. Nhưng thông điệp đã rõ ràng: Người chủ cũ đã giết Thúy và đã bị ám ảnh không phải bởi hồn ma của Thúy, mà bởi nỗi sợ hãi bị lộ tẩy.

Và có một thông điệp cuối cùng, được nói trước khi cuốn băng bị hỏng: "Cô ấy nói tôi không phải là người nói dối duy nhất!"

Mai ngước nhìn bức ảnh Thúy, người phụ nữ buồn bã nhưng xinh đẹp. Nếu cô ấy đã chết, cô ấy làm sao có thể nói được điều đó? Hoặc là người chủ cũ đã điên, hoặc lời nói dối của cô đã bị Thúy biết được, ngay cả sau khi cô ấy chết.

Đột nhiên, Mai nhận ra. Kẻ đột nhập đã lấy chiếc USB của cô, và đã để lại cuốn nhật ký. Kẻ đó muốn cô nghe cuốn băng này. Kẻ đó muốn Mai biết rằng "kẻ nói dối duy nhất" đã chết, nhưng một kẻ nói dối khác đang bị theo dõi—chính là cô.

Mai cảm thấy một luồng gió lạnh thấu xương lùa qua cánh cửa phòng làm việc đang bị khóa hỏng. Có lẽ, kẻ theo dõi cô không phải là người. Có lẽ, đó là một thực thể đã được nuôi dưỡng bởi những lời nói dối—bắt đầu từ người chủ cũ, và bây giờ là Mai.

Cô phải rời khỏi căn nhà này. Ngay lập tức.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×