Lâm Tinh nhíu mày khi ánh nắng chiếu thẳng vào mắt. Cô chớp chớp, cố định tâm trí. À, đúng rồi, cô đang ngồi trên ghế giảng đường, tay cầm cuốn tiểu thuyết mới mua: Vương Phi Hoàng Hậu: Hắc Hóa Nữ Chính. Thoạt nhìn, nội dung chỉ là một câu chuyện cổ trang cung đấu bình thường, nhưng từ khi mở ra, cô đã bị cuốn vào những âm mưu, kế sách, những ánh mắt hiểm độc và những drama bi thương đến mức… tim muốn nhảy ra ngoài.
“Chỉ một chương nữa thôi… chỉ một chương thôi…” – cô tự nhủ, mắt dán vào dòng chữ. Giảng viên vẫn miệt mài giảng về “Chiến lược chính trị thời nhà Minh”, nhưng Lâm Tinh gần như mất hồn.
Và rồi… bỗng một luồng sáng lạ chớp qua mắt cô. Cảm giác chóng mặt ùa đến, như bị cuốn vào một cơn lốc. Ghế giảng đường, bảng đen, tiếng giảng viên… tất cả đều tan biến.
Khi cô mở mắt, ánh sáng đã khác. Trước mắt là cung điện nguy nga, sàn lát đá phản chiếu ánh nến lung linh, các bức tường chạm trổ tinh xảo, thảm đỏ trải dài khắp sảnh. Tiếng đàn tranh vọng lại từ xa, tiếng bước chân của cung nữ, thái giám dồn dập vang lên, khiến cô cảm giác mình vừa bước vào… một thế giới khác.
“Cái gì… Mình… xuyên vào truyện sao?” – Lâm Tinh thốt lên. Cô nhìn xuống cơ thể mình và hết hồn. Thay vì quần jeans và áo hoodie quen thuộc, cô đang mặc bộ y phục hồng nhạt tinh xảo, tay cầm một chiếc quạt trang trí cầu kỳ. Gương mặt trong gương – chính là nữ phụ mờ nhạt trong cuốn tiểu thuyết cô vừa đọc, người mà trong truyện gốc luôn bị nữ chính áp đảo, cuối cùng bị loại khỏi cung.
“Không thể nào… mình trở thành nữ phụ sao?” – Lâm Tinh nuốt khan, cảm giác tim như nhảy ra ngoài. Nhưng cùng lúc, trong lòng cô xuất hiện một cảm giác hứng thú kỳ lạ.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau:
“Ngươi là ai? Sao đứng đây như kẻ ngớ ngẩn?”
Lâm Tinh quay lại. Trước mắt cô là Hoàng tử Lạc Vân, ánh mắt sắc lạnh như băng, bước đi dứt khoát. Thân thế anh trong truyện là bậc quyền lực, thông minh, lạnh lùng… nhưng chưa từng bị nữ phụ nào làm bối rối.
“À… tôi… chỉ… đang… thăm thú cung điện…” – cô lắp bắp, cố gắng mỉm cười. Cô biết trong mạch truyện gốc, nữ phụ thường nói câu nào cũng lúng túng, và nam chính luôn lạnh lùng bỏ đi. Nhưng giờ, cô sẽ không làm theo kịch bản.
“Không cần bào chữa. Đi theo ta.” – Lạc Vân gật đầu, dáng đi thẳng như mũi tên.
“Đợi đã! Mình không muốn chết yểu! Sao mình lại thành nữ phụ? Chưa kịp sống hết tuổi thanh xuân mà!” – Lâm Tinh thầm nghĩ. Cô nhớ lại số phận bi kịch của nữ phụ: lúc nào cũng bị nữ chính chèn ép, cuối cùng bị lưu đày hoặc mất vị trí trong cung.
“Ok… nếu đã xuyên vào truyện, mình phải sống theo cách của mình. Không cam chịu, không khóc lóc, không bị đẩy vào bi kịch!” – Lâm Tinh hít sâu, quyết định “nổi loạn”.
Ngay lúc đó, một hiện tượng kỳ lạ xảy ra. Một trang sách từ cuốn tiểu thuyết thực của cô bỗng chập chờn trước mắt, như đang nhấp nháy, gọi cô bằng tên:
“Lâm Tinh… ngươi không phải ở đây theo mạch truyện đâu…”
“Cái gì? Tác giả thật sự đang… liên lạc với mình?” – cô há hốc mồm.
Cô thử đưa tay chạm vào không khí, và một dòng chữ mờ hiện lên:
“Hãy xem thử cô có thể thay đổi cốt truyện không.”
“Ồ, tác giả thân mến, chuẩn bị tinh thần đi. Lần này nữ phụ quyết không cam chịu!” – Lâm Tinh cười khẩy, ánh mắt lóe lên ý đồ.
Ngay sau đó, tiếng cười nhè nhẹ vang lên từ hành lang bên cạnh. Cô tò mò bước tới, và… “trời ơi” – tim như đứng lại một nhịp. Trước mắt là nữ chính trong truyện, Diệp Tinh Nhi, xinh đẹp, quyền lực, kiêu ngạo. Trong truyện gốc, cô ta thường đẩy nữ phụ vào các tình huống khó xử.
“Ồ? Người mới à… hình như là nữ phụ?” – Diệp Tinh Nhi nhếch môi cười, giọng vừa tò mò vừa khinh miệt.
“Xin chào… tôi là… người mới, rất vui được gặp bạn.” – Lâm Tinh mỉm cười, không hề sợ hãi.
Diệp Tinh Nhi nhướng mày, ánh mắt lóe lên: “Người mới mà dám mỉm cười với ta… thú vị đấy.”
Lâm Tinh thầm nhủ: “Chiến lược: không sợ, quậy cho bõ ghét!” Một nghịch lý mạnh mẽ vừa tạo ra – nữ phụ mờ nhạt giờ đã tự tin đối đầu nữ chính.
Bỗng nhiên, không gian xung quanh nhấp nháy. Một dòng chữ mờ hiện lên:
“Ngươi muốn thay đổi mạch truyện sao? Hãy thử nói chuyện với ta.”
“Ồ, tác giả thật luôn!” – Lâm Tinh hốt hoảng. Cô thử gọi:
“Ê, tác giả! Nghe thấy mình không?”
Một giọng nói vang lên từ khoảng không:
“Ngươi là nữ phụ, sao dám gây rối mạch truyện?”
“Không dám… tôi phải! Sống trong truyện mà cứ bị đẩy vào bi kịch sao chịu nổi? Hãy xem nữ phụ biết cách khuấy đảo thế nào!” – Lâm Tinh tinh nghịch đáp.
Giọng tác giả hơi bực:
“Ngươi… đừng phá mạch truyện!”
“Ồ, tôi chỉ đang… test khả năng thôi. Nhìn xem, tôi có thể thay đổi từ chi tiết nhỏ đến sự kiện lớn. Chờ mà xem!”
Tình huống dở khóc dở cười
Khi Lâm Tinh bước đi, đoàn cung nữ vội vã chạy tới. Một cô vấp ngã, rơi khay trà lên váy cô.
“Á… ôi trời ơi!” – Lâm Tinh nhảy lùi, vô tình đạp chân ghế, lộn nhào vào đống nệm lụa. Cảnh tượng trước mặt nữ chính… hoàn toàn bất ngờ.
Diệp Tinh Nhi bật cười khẩy: “Nữ phụ mờ nhạt, ngươi đúng là khác thường.”
Lâm Tinh mỉm cười, ánh mắt lóe lên: “Đúng vậy, lần này nữ phụ quyết không cam chịu!”
Hoàng tử Lạc Vân xuất hiện, mắt vừa lạnh lùng vừa khó hiểu: “Ngươi… vẫn theo mạch truyện sao?”
“Không… tôi tự định luật chơi của mình.” – Lâm Tinh trả lời, tinh nghịch.
Ánh nến nhấp nháy, cánh cửa tự mở, cung nữ cúi gập gối nhưng ánh mắt nghi ngờ. Lâm Tinh hít sâu: “Thế giới này… đã thuộc về tôi rồi.”
Hết chương 1.