đừng ép nữ phụ!

Chương 2: Nữ phụ nổi loạn – Khi mạch truyện gặp biến số


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lâm Tinh tỉnh dậy trong căn phòng lộng lẫy nhưng đầy áp lực của cung điện, ánh nắng chiếu xuyên qua màn cửa nhung hồng, tỏa xuống bộ y phục mềm mại mà cô đang mặc. Cô hít sâu một hơi, cố định lại tâm trí sau cú “xuyên sách” kinh hoàng, rồi tự nhủ: nếu đã xuyên vào truyện, mình sẽ không còn là nữ phụ mờ nhạt như kịch bản nữa. Một nụ cười tinh nghịch xuất hiện trên môi, ánh mắt lóe lên quyết tâm và một ý nghĩ duy nhất: phá vỡ mọi quy tắc của mạch truyện.

Cô bước ra hành lang, nơi các cung nữ và thái giám đang hối hả chuẩn bị cho buổi lễ hôm nay. Mọi người đều quay nhìn cô, ánh mắt tò mò và dè chừng. Lâm Tinh mỉm cười, giọng tinh nghịch vang lên: “Này, các bạn… nếu chúng ta cùng nhau, sẽ vui hơn nhiều đấy.” Một vài cung nữ nhíu mày, vừa sợ vừa tò mò. Một cô cung nữ nhỏ tuổi rụt rè hỏi: “Nữ phụ… ngài… ngài sẽ làm gì ạ?” Lâm Tinh nghiêng đầu, ánh mắt tinh quái: “Ai biết được nhỉ… nhưng chắc chắn sẽ vui. Lần này, nữ phụ quyết không cam chịu.”

Trong sảnh điện rộng lớn, Diệp Tinh Nhi – nữ chính xinh đẹp, kiêu ngạo – xuất hiện, dáng đi nhẹ nhàng nhưng uy quyền ngút trời, ánh mắt sắc lạnh nhắm vào Lâm Tinh: “Ngươi… dám đứng trước mặt ta mà không run sợ?” Lâm Tinh nhún vai, nở nụ cười: “À… tôi chỉ đang… tập luyện kỹ năng xã giao trong cung điện thôi.” Nữ chính nhếch môi, ánh mắt lóe lên sự tò mò xen lẫn khinh miệt: “Ngươi… không giống nữ phụ mờ nhạt trong truyện.” Lâm Tinh cười khẩy, thầm nhủ: lần này nữ phụ sẽ khiến cả cung điện phải kinh ngạc.

Hoàng tử Lạc Vân, vốn lạnh lùng, đi tới đứng giữa hai người, ánh mắt tò mò không giấu được. “Có vẻ nữ phụ lần này… khác hẳn.” Lâm Tinh nghiêng đầu, tự tin: “Người ta nói nữ phụ phải yếu ớt, nhưng tôi thì không.” Câu nói làm các cung nữ xung quanh giật mình. Trong mạch truyện cũ, nữ phụ luôn cúi đầu, nhún nhường; nhưng giờ đây, Lâm Tinh ngang ngạnh, tinh nghịch, tựa như một luồng gió mới thổi vào cung điện ngột ngạt.

Không khí trong sảnh điện trở nên tĩnh lặng một cách kỳ lạ. Hoàng tử Lạc Vân nhíu mày, ánh mắt vừa tò mò vừa khó hiểu: “Ngươi… dám làm khác mạch truyện?” Lâm Tinh cười khẩy: “Tất nhiên! Nếu không phá, nữ phụ làm gì còn thú vị?” Và rồi, chỉ trong chớp mắt, những chi tiết nhỏ trong cung điện bắt đầu phản ứng theo ý cô. Một cánh cửa vốn khóa im bỗng mở ra, bức tranh trên tường thay đổi hình dáng, các thái giám cúi đầu nhưng ánh mắt lóe lên sự nghi ngờ. Lâm Tinh nhận ra, chính mình đang thay đổi mạch truyện, và cảm giác đó khiến tim cô rộn lên niềm vui lạ kỳ.

Cô nhanh chóng nhận ra rằng, để tồn tại, không chỉ phải đối đầu nữ chính mà còn phải tương tác với các nhân vật phụ. Cô bước tới một nữ cung phụ, người vốn hay bị nữ chính sai khiến, và cười khẩy: “Này, chúng ta hợp tác nhé. Lần này nữ phụ sẽ nổi loạn, còn ngươi sẽ hưởng lợi.” Nữ cung phụ liếc mắt, vừa sợ vừa tò mò: “Ngươi… có dám không?” Lâm Tinh nhún vai, ánh mắt tinh nghịch: “Nếu không dám, tôi đã bị nữ chính dập cho te tua rồi. Hợp tác đi!” Chỉ vài lời, các nhân vật phụ bắt đầu phản ứng khác thường: họ không còn phục tùng tuyệt đối nữ chính, mà bắt đầu dò xét và thậm chí âm thầm ủng hộ nữ phụ.

Một buổi chiều, khi Lâm Tinh đang luyện tập “chiêu trò” tinh nghịch trong cung điện, tác giả xuất hiện dưới dạng dòng chữ mờ trên không gian trước mắt: “Ngươi… dám phá mạch truyện đến mức này sao?!” Lâm Tinh bật cười: “Tất nhiên! Nếu không phá, nữ phụ còn gì thú vị nữa?” Dòng chữ nhấp nháy, giọng tác giả lộ vẻ bực mình: “Ngươi… hãy cẩn thận, không phải mọi chuyện đều theo ý ngươi đâu.” Lâm Tinh thản nhiên, ánh mắt tinh quái: “Đừng lo, lần này nữ phụ sẽ sống theo ý mình.”

Trời tối dần, cung điện trở nên tĩnh lặng nhưng vẫn đầy ẩn ý. Lâm Tinh đứng trên ban công, nhìn ánh trăng chiếu lên mái ngói. Cô thầm nhủ: nếu đã xuyên vào truyện, nữ phụ phải sống theo ý mình, nữ chính sẽ phải đau đầu, nam chính sẽ dần bị cuốn hút, và tác giả… chắc chắn sẽ phải bất ngờ trước những màn quậy phá tinh nghịch của cô. Cảm giác quyền lực và hưng phấn lan tỏa, cô biết rằng cuộc sống xuyên sách của nữ phụ vừa mới bắt đầu, và lần này, không ai có thể định đoạt số phận của cô.

Ngay khi cô nghĩ về kế hoạch của mình, một tai nạn nhỏ xảy ra: một cậu thái giám vội vã mang khay trà, trượt chân và đổ trà lên váy Lâm Tinh. Cô vừa giật lùi vừa đạp phải bàn, tạo cảnh tượng hỗn loạn trong sảnh điện. Diệp Tinh Nhi bĩu môi: “Nữ phụ mờ nhạt, ngươi quả nhiên khác thường.” Hoàng tử Lạc Vân đứng bên, ánh mắt vừa bất ngờ vừa khó nén nụ cười. Lâm Tinh bật cười, ánh mắt tinh nghịch: “Đúng rồi, lần này nữ phụ không cam chịu. Ai dám đụng đến tôi, sẽ phải trả giá bằng… nụ cười của tôi!”

Không khí trong cung điện thay đổi hẳn. Các cung nữ, thái giám và những nhân vật phụ vốn luôn phục tùng nữ chính, giờ đây ánh mắt dò xét nhau, bối rối trước sức ảnh hưởng bất ngờ của nữ phụ. Lâm Tinh cảm thấy niềm vui rộn ràng trong tim, nhận ra rằng mỗi bước đi của mình, mỗi cử chỉ tinh nghịch đều có thể thay đổi mạch truyện. Liên minh với các nhân vật phụ vừa được hình thành, nữ chính Diệp Tinh Nhi dần rối loạn, và Hoàng tử Lạc Vân bắt đầu chú ý từng cử chỉ, hành động của cô.

Thời gian trôi qua trong sảnh điện, Lâm Tinh thử mọi cách để khám phá sức mạnh meta của mình: từ thay đổi các sự kiện nhỏ, đến tác động tinh thần với nhân vật phụ, cô dần xây dựng một “phe liên minh” mạnh mẽ. Các cung nữ ban đầu còn hoảng sợ, sau đó dần phối hợp với cô, tạo ra những tình huống khiến nữ chính bối rối và mất thế chủ động. Lâm Tinh tự nhủ, nếu đã xuyên vào truyện, cô sẽ không còn lép vế. Mạch truyện vốn được lập sẵn giờ đã xuất hiện một biến số không thể đoán trước.

Đêm xuống, Lâm Tinh đứng trên ban công, nhìn ánh trăng chiếu lên mái ngói, nhịp tim rộn ràng. Cô thầm nhủ: lần này nữ phụ đã chính thức nổi loạn, nữ chính sẽ phải đau đầu, nam chính sẽ bị cuốn hút, và tác giả… chắc chắn sẽ bất ngờ. Một thế giới mới vừa mở ra, nơi nữ phụ không còn chỉ là một nhân vật phụ mờ nhạt, mà là một biến số có thể khuấy đảo toàn bộ mạch truyện.

Hết chương 2.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×